[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 18: Lạc đường
Không biết vì gió lạnh nên có triệu chứng của cảm mạo hay vì đang muốn khóc, Lâm Miên hít mũi hai cái, khẽ rùng mình dưới ánh đèn đường tay thì cầm túi xách và điện thoại di động.
Cô véo chóp mũi, hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an bản thân, sau đó mở danh bạ điện thoại và bắt đầu tìm người có thể giúp đỡ.
Bởi vì chứng sợ giao tiếp xã hội nên danh bạ cô không lưu nhiều số, lướt qua hai lần cô tìm được tên một người khá đáng tin.
Lúc này Lâm Miên chẳng còn để ý tới những lời Phó Tiếu nói, vứt cái ý định cân nhắc ít tiếp xúc với anh ra sau đầu, không chút chần chừ nhấn nút gọi ——
Ít tiếp xúc? Không thể nào.
Bởi vì Lâm Miên vừa mới cho anh leo cây bữa tối, mà Thích Cảnh giờ này đang buồn bực vì phải tự nguyện tăng ca ở công ty, có lẽ vì chỉ khi đối mặt với công việc anh mới giúp cho anh tỉnh táo lại.
Điện thoại đặt cạnh con chuột của anh bỗng sáng lên.
Thích Cảnh lơ đãng nhìn lướt qua, vừa nhìn thấy hai chữ hiện lên màn hình anh không chút do dự nhấc máy: “A lô, Lâm Miên, sao vậy?”
“Thích Cảnh!”
Bao nhiêu tỉnh táo cố gắng duy trì từ nãy đến giờ lập tức sụp đổ không còn gì cả ngay khi anh nhấc máy, Lâm Miên ngồi xổm dưới đất nhìn màn đêm tối mịt không sao, giọng nói nhỏ nhẹ nức nở: “Hình như tôi lạc đường rồi… tôi, tôi không tìm được đường về. Xung quanh đây cũng không có ai.”
Cô thút thít nói: “Anh có cách gì không… có thể tới cứu tôi không?”
Thích Cảnh không đợi cô nói hết lời, nhanh chóng đẩy bàn phím ra, nhặt áo khoác lên cầm điện thoại bước nhanh ra cửa: “Lâm Miên, Lâm Miên, em nghe tôi nói, trước tiên em đừng khóc nữa, bây giờ em gửi địa chỉ cho tôi, tôi lái xe đến đón em. Em đừng khóc, tôi tới ngay.”
Đồng nghiệp tăng ca chung đứng sau lưng nói với bóng lưng của anh: “Thích Cảnh, cậu đi vậy hả? Vậy công việc trong tay cậu làm sao?”
Thích Cảnh che điện thoại lại, cũng không quay đầu lớn tiếng trả lời: “Anh xử đi!”
“Uầy, thằng nhóc Thích Cảnh này, bình thường đâu có như vậy.” Đồng nghiệp lắc đầu, lưu lại văn kiện giúp anh, lẩm bẩm nói: “Đúng là tình yêu vào làm đầu óc người ta mê muội.”
**
Thích Cảnh lên xe ngồi, nhìn lướt qua địa điểm mà Lâm Miên gửi đến, kết nối định vị, đeo bluetooth lên, giọng nói ấm áp: “Anh đang tới, em đừng khóc nữa, anh không cúp điện thoại.”
Lâm Miên ở đầu bên kia điện thoại khẽ “Dạ” một tiếng, Thích Cảnh nghe xong lòng muốn nhũn thành nước, anh vô thức nhẹ giọng dụ dỗ: “Không sao không sao. Anh tới liền, để xem, tầm hai mươi phút nữa anh tới.”
Lâm Miên vất vả lắm mới nhịn được tiếng nức nở, sau khi nghe anh nói xong lại òa lên: “Hơi, hơi lâu rồi…”
“Không phải, Lâm Miên, Tiểu Miên, bà xã, Miên Miên, bé ơi, em đừng khóc nữa, em khóc anh đau lòng cho em.” Thích Cảnh bối rối như mất trí: “Lần sau anh nhất định cố gắng học tập, cải tạo xe hơi, anh cải tạo thành loại có cánh, sau đó như lái máy bay riêng đến đón em nha.”