[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 12: Chuyển nhà
Lúc Phó Tiếu nói những lời này lại nghiêng đầu sang chỗ khác, giống như cố ý tránh mặt Lâm Miên vậy.
Giọng cô ấy nhàn nhạt, không nghe ra đang buồn hay vui trong lòng.
“Sao vậy chị? Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Miên hỏi.
Phó Tiếu ngồi trên ghế sa lon, cụp mắt cào lớp sơn móng tay màu đỏ sắp bị tróc ra trên móng tay, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, gượng cười: “Không sao, chỉ là mẹ chị muốn chị dọn về ở.”
Nguyên nhân Phó Tiếu dọn ra ngoài không khác với Lâm Miên lắm, cũng bởi vì mẹ cô ấy không đồng ý cho cô ấy làm beauty blogger, hai người cãi nhau, Phó Tiếu vừa giận dỗi vừa nghiêm túc quyết định dọn ra ngoài sống độc lập.
Kinh nghiệm đối nhân xử thế của Phó Tiếu quá ít, không phát hiện cảm xúc của Phó Tiếu thay đổi quá đột ngột, chỉ từ giọng điệu nhàn nhạt của Phó Tiếu nghĩ rằng không phải chuyện gì xấu: “Chị thuyết phục được mẹ rồi? Mẹ chị đồng ý cho chị tiếp tục làm blogger? Như vậy không phải tốt hả.”
Phó Tiếu không nói năng gì, lục lọi trong túi một hồi, nhưng không lấy ra thứ gì, cô ấy xoa xoa ngón tay, nói: “Chị sẽ liên lạc với bên chủ nhà, nếu như thuận lợi, tuần sau chị sẽ đi.”
Cô ấy đứng dậy, dùng ánh mắt trìu mến nhìn Lâm Miên hồi lầu, mới nói: “Lâm Miên, em phải sống thật tốt.”
Lâm Miên cảm thấy ánh mắt này có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ này, không thể làm gì khác hơn là gật đầu phụ họa: “Được, chị Phó, chị cũng phải sống thật tốt.”
Phó Tiếu không vội xếp hành lý mà quay về phòng tìm một ít đồ rồi lên tầng 6 tìm chủ nhà.
Lâm Miên hoảng hốt ngồi gõ chữ một hồi lâu, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề sai sai.
Phó Tiếu đi, vậy không phải cô là người gánh vác toàn bộ tiền tiền thuê nhà sao?
Nếu vậy thì trong thời gian ngắn cô phải tìm một người bạn cùng nhà khác để chia sẻ tiền phòng rồi.
Nhưng đâu có đơn giản như vậy.
Tạm thời không bàn tới có thể tìm được một người bạn cùng nhà hoàn hảo như Phó Tiếu hay không, mà việc trong vòng một tuần lễ có thể lừa gạt được một thiếu nữ ngốc nghếch nào đó tới một khu cũ kỹ như này là chuyện không dễ dàng gì rồi.
Lâm Miên nghĩ tới chuyện này không khỏi chán chường nằm lên bàn phím, màn hình hiện lên những kí tự loạn xạ.
Không được, cô phải tìm chủ nhà xin xỏ mới được, xin được gia hạn thêm một thời gian nữa.
Đúng lúc có Phó Tiếu ở đó, có thể nói giúp cô vài lời cũng được.
**
Lâm Miên bước tới hành lang tầng 5 nghe được giọng nói của Phó Tiếu, giọng nói xa xa truyền tới tai, ngay của Lâm Miên cũng có thể nhận ra được giọng nói của cô ấy rất nặng nề như đang kiềm chế.
“Chị Vương, em cũng không còn cách nào khác.”
Cô nghe Phó Tiếu nói như vậy.
Lâm Miên tự biết ở phương diện nhìn sắc mặt của người khác, hay nhạy cảm với bầu không khí xung quanh mình, cô không tính là quá thông minh.