[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 11: Tâm sự
Lâm Miên nhìn giao diện cuộc gọi đã bắt đầu, nhanh chóng quyết định giả vờ như bị đánh thức.
Cô điều chỉnh giọng nói mình một chút, giả vờ mơ màng, giọng ngái ngủ: “Hả…? Ai?”
Thích Cảnh ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, nhận ra cô đang giả giọng bị đánh thức, cũng không vạch trần cô, chỉ dùng giọng nói áy náy trả lời: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Anh đếm thời gian trong lòng, giảm âm lượng xuống một chút, khẽ thở dài: “Tôi tưởng là… không có gì.”
Lâm Miên vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cơn ác mộng, lúc này nghe được giọng nói của Thích Cảnh, cảm giác cứ thật giả giả thật chồng chất lên nhau.
Cô vô thức muốn giữ Thích Cảnh đang chuẩn bị ngắt máy lại, bật thốt lên: “Sao vậy?”
Thích Cảnh tính toán thành công, nhướng máy, nhưng lời nói vẫn áy náy như cũ: “Không phải cậu đã ngủ rồi sao?”
Lâm Miên chột dạ nói: “Không sao, tôi tỉnh rồi. Cậu có chuyện gì… nói đi.”
Thích Cảnh còn muốn chối: “Được rồi, không phải chuyện gì lớn, làm phiền cậu ngủ. Xin lỗi. Tôi cúp đây.”
Đêm khuya vắng người, tiếng gió thê lương, Lâm Miên như bị kéo về cái hố sâu không đáy đó.
Cô siết chặt điện thoại, vội la lên: “Đừng! Cậu nói chuyện của cậu đi, tôi không ngủ!”
Sau khi hô lên xong, mới cảm thấy lời của mình không ổn, bình tĩnh lại mới cố gắng tìm bậc thang cho mình: “Tôi đã tỉnh rồi, nếu cậu không nói thì tôi cũng thức thôi.”
Thích Cảnh cười khẽ, đối mặt với chương trình vừa hoàn thành trước mặt rất hài lòng, nói dối không chớp mắt: “Vừa nay tôi viết chương trình rất lâu, đã sửa rất nhiều lần vẫn thất bại, bỗng dưng vô cớ cảm thấy buồn, tự chán ghét bản thân, cảm giác như tôi… thật vô dụng.”
Anh giả bộ uể oải, ngập tràn bi thương: “Vốn tôi không muốn quấy rầy cậu, nhưng cậu biết đó, lúc về đêm, con người lúc nào cũng dễ xúc động hết.”
Lâm Miên ở đầu dây bên này liều mạng gật đầu.
“Tôi đã xem qua toàn bộ danh sách liên lạc, không có một người bạn nào. Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất có thể nói chuyện…”
Thích Cảnh cố dừng lại một chút, lại mềm giọng tiếp tục nói, “Cũng chỉ có một mình cậu.”
Không biết tại sao tim Lâm Miên đập rộn lên, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay tuôn ra không ngừng, thiếu chút nữa làm cho cô không giữ được điện thoại.
Thích Cảnh nghe tiếng hít thở của bên kia, chắc chắn Lâm Miên không nói, mới nói tiếp: “Tôi nghĩ bình thường cậu phải viết bản thảo nên đoán bây giờ cậu chưa ngủ, do tôi suy nghĩ không thấu đáo, làm phiền cho cậu.”
“Không sao đâu, cậu đi ngủ đi. Tôi tự giải quyết chuyện này được rồi.”
Lâm Miên cố thả nhẹ hô hấp, nhưng giọng nói vẫn gấp gáp: “Không, không sao, tôi không ngủ, cũng không bị đánh thức. Cậu không cần, không cần xin lỗi tôi.”
Thích Cảnh khẽ híp mắt lại, quả nhiên bé ngốc nhà anh tự giải thích luôn.
Lâm Miên chưa an ủi người khác bao giờ, chỉ đành nhắm mắt nhớ lại mấy câu trước kia Tô Ngữ nói với cô, nhớ được bao nhiêu là nói hết cho Thích Cảnh: “Cậu rất giỏi, thật đó. Cậu đừng nghĩ như vậy, trong mắt tôi cậu rất tốt.”