[On Going/Edit] Cưới Giả Yêu Thật - Chiết Chỉ Vi Hí - Chương 1: Họp lớp
Edit: Vàng Anh
Lúc bạn thân Tô Ngữ gọi điện thoại tới, Lâm Miên đang vò đầu bức tóc phát sầu nhìn le que hai ba hàng chữ trên WPS.
Lâm Miên là một nhà văn vô danh sống trong cái tầng lớp chết tiệt thấp con mẹ nó nhất của giới văn chương.
Bởi vì từ nhỏ mắc chứng sợ xã hội nhẹ, cô thà ngồi trong phòng gõ chữ mỗi ngày, miễn cưỡng mới nuôi sống cho cuộc sống của mình ấm no, cũng không muốn đi ra ngoài tìm một công việc ổn định với mức lương cao hơn.
Công việc viết tiểu thuyết nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, một khi bị bí thì nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra được tình tiết gì xảy ra, giống như nặn kem đánh răng vậy viết được một đoạn lại xóa một đoạn, người đọc khó chịu, người viết càng khó chịu hơn.
Trong lúc cô đang cạn kiệt linh cảm, một cú điện thoại của Tô Ngữ đã khiến cô bừng tỉnh khỏi thống khổ.
Cô nhìn tên Tô Ngữ trên màn hình điện thoại, hơi ngẩn ngơ.
Mặc dù Tô Ngữ là bạn tốt lúc học cấp ba của cô, cũng là người bạn thân nhất trên đời của cô, nhưng sau khi tốt nghiệp tần suất liên lạc cũng giảm dần mỗi năm.
Đột nhiên lại gọi điện thoại tới, có chuyện gì xảy ra hả?
Mặc dù Lâm Miên vẫn còn mơ hồ không hiểu nhưng vẫn nhanh chóng nhấn nút trả lời: “Tô Ngữ?”
“Tiểu Miên Tiểu Miên! Tao gửi tin nhắn cho mày, mày không trả lời nên tao đành gọi điện trực tiếp cho mày thôi!”
Tốc độ nói chuyện của Tô Ngữ khá nhanh, Lâm Miên chỉ nghe được đại khái, miễn cưỡng nói, “Đang làm việc, không thấy tin nhắn. Có chuyện gì không?”
Bởi vì hai người quen nhau nên cũng trực tiếp bỏ đi mấy câu hàn huyên khách sáo, Tô Ngữ nói thẳng vào vấn đề, “Bạn học cấp ba của chúng ta sẽ họp mặt với nhau vào thứ bảy tuần tới, đến không đến không?”
Lâm Miên hơi bất ngờ, không khỏi bật cười: “Có phải quá lâu rồi không gặp nên mày quên tính tình của tao rồi hả?”
Trên thế giới này có người sinh ra đã có được ánh đèn sân khấu, sinh ra đã thích hưởng thụ cảm giác thu hút ánh mắt người khác.
Đương nhiên cũng sẽ có người như Lâm Miên chỉ muốn tránh sự chú ý của mọi người và chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người bình thường khác.
Lúc cô đi học, trừ học tập ra thì luôn không ngừng làm một chuyện, đó là giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
Khiến bản thân trở nên bình thường không làm cho người khác chú ý, trở thành nhân vật phần lớn bạn học trong lớp cũng không nhớ nổi tên, rồi lại thuận lợi tốt nghiệp.
Với tính cách như vậy của cô thì làm sao có thể tham gia bất kì hoạt động tập thể nào.
“Tao biết, cho nên họp lớp mấy năm nay tao đều từ chối giúp mày, nhưng lần này thì khác, đây chính là lần họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, mày suy nghĩ một chút xem, rất có ý nghĩa đó!”