Nữ Nhân Của Thái Tử (H) - Phần 13:Tình chớm nở
– AAAAAA……_Sakura choàng tỉnh, đầu đau như cả tấn kim loại đè lên….
Mở mắt ra, Sakura như muốn oà lên khi nhìn thấy mái ngói thân quen của Đông cung ,nơi cô từng bị nhốt suốt bao tháng ngày khi cô còn ở triều đình Lee…..ngỡ như mơ, Sakura cựa mình định ngồi dậy thì thấy có cái gì đó nặng nặng đang đè lên eo cô, đưa mắt nhìn, cô như muốn hét toáng lên……LEE SYAORAN ĐANG ÔM CÔ NGỦ!!!!!
-Không, không, rõ ràng đây là mơ, rõ ràng là thế! Syaoran không thể nào mà ở đây được!!!!!
Tỉnh lại đi Sakura ơi!!!!!!!_Cô tát bôm bốp vào mặt mình
Chưa kịp làm gì, Sakura đã bị một lực ấn cô xuống giường, mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của Syaoran, ánh mắt hổ phách ấm áp của anh nhìn như thôi miên cô…..
– Tiểu bảo bối, định bỏ đi đâu vậy?_ Anh ngọt ngào thì thầm
– C…c….cái…..cái gì????_Sakura tròn mắt kinh ngạc_ Không thể tin mình lại có giấc chiêm bao kinh dị thế này…… Oo
– Nàng nghĩ thế này….là mơ sao?_Syaoran xiết nhẹ bàn tay của Sakura, đan từng ngón vào nhau_ Eriol và Tomoyo đã đột nhập vào thành Joy, bất chấp sự nguy hiểm để cứu nàng ra đấy, xin lỗi vì ta không thể làm gì ,cũng may là hắn chưa làm gì nàng….._ Syaoran gục đầu xuống, Sakura có thể cảm thấy bàn tay Syaoran như xiết chặt lại và những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống…_ Ta thật yếu đuối….._ Syaoran cắn môi_Ta hứa, tên Joy sẽ phải đền tội cho những gì đã làm với nàng….
-S……Syaoran?_Mắt Sakura chớp chớp kiểu “không thể tin được”
Đúng lúc đó, Tomoyo lại đi vào, tay bưng một đĩa thức ăn nóng hổi còn bốc khói nghi ngút…..
– Ôi trời ơi……vừa về mà đã thế này sao Thái tử? Thần đã nhìn thấy cảnh không nên thấy rồi….._ Cô bụm miệng cười, giả bộ quay đi thật nhã nhặn
Mặt Sakura đỏ gay gắt, lấy chân sau đạp Syaoran lật ngửa ra, ngồi bật dậy, gãi gãi đầu đầy xấu hổ, Syaoran ôm bụng kêu oai oái, la làng thảm thiết(bá đạo với cặp này a……vừa tình củm xong đã tấu hài cho người xem thế này…..=.=”)
– Đồ hâm này, tính làm trò tới bao giờ vậy?
– Không, Thái tử đau thật đấy Sakura! Ngài vừa mới lành vết thương thôi….._Tomoyo lo lắng ngồi xuống giường, xem lại vết thương cho Syaoran
– Đau hả? Anh ta đau thì kệ anh ta, ta không động lòng đâu!_ Sakura khoanh tay lạnh lùng
– Này! Em sao vậy hả? Thấy phu quân của mình đau thế này mà ….._ Ai đó bật dậy hét lớn
– Đấy đấy!!!! Tomoyo Daidouji!!!! Ngươi lo cho hắn lắm vào….._ Sakura trở mặt cười lớn
Đằng sau Syaoran, một luồng sát khí cực độc ngùn ngụt ngồi im thin thít
– Khi nào Thái tử điện hạ qua đời hãy báo cho thần nhé_ Tomo cố cười….Thần xin phép cáo lui_Tomoyo lủi đi mất
– Ừ được rồi! Ta sẽ giúp hắn chết sớm nhất có thể!!!!_ Sakura tươi rói đáp lại_ Đi mạnh giỏi nhé!!!!
Syaoran kéo Sakura xuống, ôm ghì lấy, thì thầm vào tai cô như gió thoảng:
-Lâu rồi không gặp nàng, thê tử yêu dấu_ Đôi tay nghịch ngợm không yên chỗ trên cơ thể Sakura, mân mê vạt áo lụa mỏng manh trên cơ thể của cô…