Nữ Chủ, Nhân Thiết Của Cô Băng Rồi! - Miêu Mao Nho - Chương 19: Đi nam chủ lộ tuyến, làm hắn không đường đi (19)
- Metruyen
- Nữ Chủ, Nhân Thiết Của Cô Băng Rồi! - Miêu Mao Nho
- Chương 19: Đi nam chủ lộ tuyến, làm hắn không đường đi (19)
Đầu lông mày của Ninh Mông nhảy nhảy,” Anh muốn biểu đạt cái gì?”
“Mông Mông, chỉ có em là khác biệt.” Dưới đôi mày kiếm của Lãnh Vân đình là một đôi thon dài mắt đào hoa, tràn ngập đa tình, làm người không cẩn thận liền luân hãm,” Chỉ có em, từ trước tới giờ không có coi trong mặt của anh.”
Ninh Mông lại lui lại một bước, “Xin hỏi một chút, anh là ở tại Đôn Hoàng sao?”
“Có ý tứ gì?”
“Bích họa nhiều.”
Lãnh Vân Đình ngây người một giây đồng hồ.
Ninh Mông đã hướng bên cạnh đi vòng qua hắn, còn không chút lưu tình mà ném một câu,” Tôi đối với nam nhân có làn da lỏng không có hứng thú.”
Thân thể Lãnh Vân Đình cứng lại.
Giang trợ lý cẩn thận bước qua tới,”Tổng tài?”
“Hẹn cho ta bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất.”
“Bác sĩ thẩm mỹ?”
Trên khuôn mặt như điêu khắc của Lãnh Vân Đình, sống mũi thẳng thắn dưới ánh sáng chiếu càng thêm ngạnh lãng, lộ ra âm lãnh lệnh người không rét mà run, đen nhánh hai tròng mắt tựa hai cái sâu không thấy đáy hồ sâu, trong mắt thỉnh thoảng tản ra màu đen lưu ảnh lệnh người không thể nắm lấy, thần bí khó lường.
Hắn lãnh a một tiếng, kiệt ngạo khó thuần nói:”Ta muốn kéo da.”
Giang trợ lý:”…..”
Ninh Mông may mắn là lần này về nhà nàng cũng không thấy thiếu niên ngồi xổm ở trước cửa mình, ở trong tiềm thức của nàng, nàng đã sợ thiếu niên kia xuất hiện, cho dù thiếu niên kia thoạt nhìn vết thương đầy người, nhưng bộ dáng lại không giống như là nguy hiểm.
Đợi đến lúc mười giờ tối, Ninh Mông tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ, lúc này lại truyền tới tiếng gõ cửa, nàng đi tới cửa, xuyên thấu qua mắt mèo, nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục đang cúi đầu ôm chú mèo nhỏ.
Đèn ở hàng hiên có chút u ám, thiếu niên kia đứng ở ngoài cửa, giống như nhiễm sắc thái u ám.
Ninh Mông một tay đỡ trán, sau một phút rối rắm, ngẩng đầu lại nhìn qua đi, thân ảnh bên ngoài mắt mèo có vẻ có chút biến hình thiếu niên vẫn là đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nàng âm thầm nói cho chính mình hắn là đóa hoa của tổ quốc, chậm rãi mở cửa ra.
Ánh sáng sáng ngời từ trong phòng chiếu vào trên người hắn, phảng phất xua tan một chút khói mù.
Thiếu niên hơi hơi ngước mắt, khóe mắt còn có chút ướt át, hắn tựa hồ không biết như thế nào biểu hiện ra một loại cảm xúc bi thương, cho nên trên mặt hắn vẫn là chưa từng có nhiều biểu tình dao động, khóe môi hắn khẽ nhúc nhích, bất lực thanh âm thực nhẹ, “Nó rất đau….em không biết làm thế nào mới có thể giúp nó…”
Ninh Mông lúc này mới chú ý tới chú mèo nhỏ lẳng lặng đang nằm trong lòng ngực hắn, nàng cẩn thận nhìn trong chốc lát, mới phát hiện trên người hắn còn nhiễm vết máu, con mèo nhỏ này chỉ có nhợt nhạt hô hấp phập phồng.
“Đưa nó đi bệnh viện.”
Thẩm Dạng thực an tĩnh mà nhìn nàng.
Ninh Mông chung quy vẫn là thở dài, liền váy ngủ cũng không đổi, chỉ là khoác chiếc áo ngoài liền vội vàng lái xe chở một người một mèo đi tới bệnh viện thú cưng.
Mèo nhỏ yêu cầu làm phẫu thuật, hành lang không có một bóng người, cũng chỉ có Ninh Mông cùng Thẩm Dạng hai người ngồi đợi ở ngoài phòng phẫu thuật.
Ninh Mông hỏi hắn:” Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nó chạy ra giữa đường….” Thẩm Dạng mắt đen u ám,” Em không có kịp thời kéo nó trở về.”
“Này không phải là lỗi của em.” Ninh Mông an ủi một câu, hắn liền bản thân cũng không tự chăm sóc tốt, còn muốn chăm sóc một con mèo nhỏ không có chủ nhân, đã đủ có đồng tình tâm.
Thẩm Dạng đột nhiên thấp giọng hỏi,” Sẽ có một ngày, em cũng sẽ chết trên đường, đúng không?”
Ninh Mông dừng một chút, “Tại sao em lại có ý tưởng như vậy?”
“Nếu như đi đến giữa đường, là sẽ không có ai kéo em trở về.” Con ngươi hắn ảm đạm không ánh sáng, liền giống như đã chuẩn bị tốt bị người vứt bỏ.
Ninh Mông khô khốc nói một câu:” Trên thế giới này, luôn có người tốt.”
“Người tốt…..” Lông mi khẽ run, hắn nhẹ nhàng chớp một chút đôi mắt, ánh mắt như bóng đêm trầm tịch dừng ở trên mặt nàng, ngữ khí hắn ôn thôn mà thong thả,” Vậy chỉ có thể ôm em một chút không?”
Ninh Mông còn chưa mở miệng từ chối, thiếu niên thân xuyên tẩy trắng bệch cũ giáo phục đã là rũ mắt, thấp giọng nói:” Xin lỗi, em nên đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, lại tới cùng chị nói chuyện.”
Vô pháp thừa nhận, trái tim nàng cũng run lên một chút.