metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nữ Chủ, Nhân Thiết Của Cô Băng Rồi! - Miêu Mao Nho - Chương 15: Đi nam chủ lộ tuyến làm hắn không đường đi (15)

  1. Metruyen
  2. Nữ Chủ, Nhân Thiết Của Cô Băng Rồi! - Miêu Mao Nho
  3. Chương 15: Đi nam chủ lộ tuyến làm hắn không đường đi (15)
Prev
Next

Thẩm Dạng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhẹ chớp một chút đôi mắt, đáy mắt không có ánh mắt chớp động, hắn chậm rì rì trong giọng nói nghe không ra cảm xúc, “Có thể giữ em ở lại được không? Em cái gì đều có thể làm.”

Ninh Mông giật giật khóe mi, “Ví dụ như?”

Một giây trôi qua, hắn bước tới trước mặt nàng, thong thả ở từ trước mặt nàng ngồi xổm xuống, hắn ngước mắt, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, theo sau, hắn hơi hơi rũ mắt, ở cổ tay nàng rơi xuống một nụ hôn, đôi môi lạnh lẽo của hắn vuốt ve da thịt nàng, ấm áp đầu lưỡi khẽ liếm lên làn da tuyết trắng của nàng, khiến người cảm thấy rùng mình.

Đây là một cái động tác hàm chứa đầy ý vị ám chỉ.

Ninh Mông rút ra tay mình.

Hắn tựa hồ có chút khó hiểu,thời điểm lần thứ hai ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe, ánh mắt xác thực thanh triệt sạch sẽ như một đứa trẻ ngây thơ, không có lại quá mức tà niệm.

Ninh Mông hai mắt hơi híp lại, sắc mặt nàng căng chặt, biểu tình để lộ ra không vui.

Thẩm Dạng thấp giọng nói: “Chị xem em trở thành cái gì đều có thể….”

Trên người hắn, nhìn không ra tới thuộc về người kiêu ngạo, cũng nhìn không ra tới bất luận cái gì thuộc về người lòng tự trọng.

“Chị với trẻ nhỏ không có hứng thú.” Ninh Mông đứng lên, xoay người vào phòng ngủ.

Thẩm Ảnh nhìn bóng dáng nàng biến mất, mất mát rũ xuống đôi mắt, hắn cho rằng chính mình làm đã đủ tốt, nhưng mà tựa hồ làm còn xa xa chưa đủ.

Tiếng bước chân lại từ xa đến gần, một chiếc chăn bông lại được khoác lên người hắn, che khuất nửa người trên trần trụi của hắn.

Giương mắt vừa nhìn, là Ninh Mông.

Nàng bất đắc dĩ nói: “Tiểu hài tử vẫn là tập trung học tập tương đối tốt, thế giới người lớn, vẫn chưa phải là thời điểm em đặt chân vào.”

Tay hắn lén lút nắm chặt chăn bông đang khoác trên người, trên ga trải giường còn tàn lưu mùi hương tươi mát của nước giặt, hắn lại không cảm thấy lạnh, nhưng lại mạc danh cảm thấy độ ấm cái chăn khoác trên người phá lệ mà ấm áp.

Ánh mắt hắn ngốc ngốc dừng tại trên người nàng, nhưng nàng đã xoay người bước vào phòng tắm.

“Chị trước đem quần áo của em giặt sạch rồi hong khô, đã muộn rồi, em còn chưa thành niên, rốt cuộc phải về nhà.”

“Em …có thể không đi về sao?”

Ninh Mông bước chân hơi đốn, nàng quay đầu nhìn hắn, hắn bọc chăn bông ngồi xổm trên mặt đất, liền giống như tiểu đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ, “Đương nhiên không thể được, em còn nhỏ, bất luận đi bao xa, em luôn là phải về nhà, đấy chính là hiện thực.”

“Nếu như…nhà của em không còn nữa?”

Ninh Mông nói trắng ra:” Vậy em dù sao cũng phải sinh hoạt bên cạnh người giám hộ của em.”

“Nếu là….” Hắn từ từ đứng dậy, màu đen tóc mái đã hơi khô che ở trước mặt hắn hạ thành một bóng ma, cũng đem ánh mắt hắn sấn đến càng hắc,” Nếu như em không có người giám hộ, chị có thể….quyển dưỡng em sao?”

Lông mày Ninh Mông hơi nhíu lại, nàng nhìn chằm chằm hắn không có biểu tình mặt một hồi lâu, mới như là đem lời của hắn nhận định như là lời nói giỡn giống nhau, nàng cười cười, thu hồi ánh mắt không chút để ý nói, “Thẩm Dạng, em là người, không có ai có thể quyển dưỡng em.”

Hắn nhìn thân ảnh nàng đi vào phòng tắm biến mất, bên tai còn văng vẳng câu nói kia của nàng, “Không có ai có thể quyển dưỡng em”, hắn mê mang, nghi hoặc, khó hiểu, cũng là lần đầu tiên, trong đôi mắt đen kia của hắn sinh ra càng nhiều lòng hiếu học.”

Hắn thong thả đi phía trước hoạt động bước chân, thời điểm đi tới trước cửa phòng tắm, ánh mắt hắn dừng ở thân ảnh nàng, nàng xắn tay áo lên, đem quần áo bẩn của hắn bỏ vào trong chậu, không lâu trước đó, mấy quần áo kia vừa mới mặc ở trên người hắn.

Trong không gian lưu chuyển tầng sương mù, sườn mặt nàng dưới ánh đèn càng có vẻ nhu hòa, đôi tay sạch sẽ xinh đẹp kia đang đụng vào quần áo của hắn, phảng phất chính là một chút một chút, xuyên qua quần áo kia vuốt ve da thịt hắn.

Thẩm Dạng lùi lại một bước, lưng dựa vào lạnh băng tường, hắn ôm lấy thân mình, phảng phất như vậy có thể đè nén xuống chỗ sâu nhất trong thân thể đang xuất hiện ra tới khô nóng, tay hắn không tự giác được mà thò vào phía dưới khăn tắm, không lâu sau hô hấp có chút dồn dập, nhưng ánh mắt càng ngày càng mê ly, cùng nằm trong một góc mèo đen đối thượng.

Bị một con tiểu động vật chứng kiến đến chính mình hoang đường, quỷ dị chính là, hắn không có chột dạ.

Hắn chỉ là tự nhiên cảm thấy hết thảy đều đần độn không thú vị.

Thẩm Dạng buông tay ra, hắn rũ mắt, đen nhánh đôi mắt tựa như hồ sâu, sâu không thấy đáy, tối tăm đến làm người cảm thấy áp lực.

Hắn vẫn chưa đủ mê người.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 15: Đi nam chủ lộ tuyến làm hắn không đường đi (15)"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz