Nơi Rực Rỡ Nhất Của Chúng Ta - Chương 2: Quen biết
Chạm phải bóng lưng cao lớn của Phong, Vy nhíu mày thả chậm bước chân một chốc rồi dừng hẳn lại. Nó khẽ làu bàu trong cổ họng, lúc lắc đầu như muốn vứt câu chuyện này ra khỏi óc. Chậc, kệ, đằng nào cũng có gặp lại nhau bao giờ nữa đâu, nghĩ nhiều mà làm gì. Nhưng ghét thì vẫn cứ ghét…
Cái Hân từ đâu trờ tới bên cạnh con bé, miệng nhồm nhoàm miếng bánh mỳ nướng. Mắt nó nheo lại ghim vào thằng con trai lúc này đã gần khuất bóng với tinh thần vui là chính hóng chuyện là phụ.
“Nhan sắc quyết định ý thức.” Hân ra vẻ cảm thán.
Vy liếc con bạn, không hiểu ý nó là gì. “Đừng có nhét chữ vào mồm danh nhân. Lần sau định nói gì thì ra dấu hộ tao cái, giật mình tý vỡ tim.”
“Quạu thế? Tưởng được đèo hot face đi học sướng lắm mà.” Hân vừa nói vừa cười khúc khích.
Vy lại ngẩn người. Hot face cơ đấy?
“Sướng cái quái gì, mày thích thì lần sau tao alo cho đến mà đèo. Xin miếng?” Nó há miệng ra chĩa vào cái bánh mỳ của Hân.
“Méo cho.” Hân ngoạm thêm miếng nữa, lúng búng: “Tao tưởng mày quên thằng Phong là ai rồi cơ, ai ngờ hôm nay thấy chems hai bạn bắn vãi chưởng.”
Lại thêm một lượng thông tin cần tiêu thụ. Phản ứng hoá học chỗ nào? Mà Vy có từng quen cái cậu kia à?
Nó thở dài. “Thử sống chìa khóa chậm có một dạo mà giờ tao mất hết nhận thức về xã hội.”
Hân cười hề hề. “Thương vãi, thôi để tao phổ cập lại cho đỡ ngu. Thằng này tên Phong, Hoàng Phong, 11A4, đăng ký casting CLB Vocal, hôm casting mày bận không tham gia được, xem qua loa ảnh chụp mày chốt đơn nhập nó vào luôn đấy, nhớ chưa?”
À, Vy Nguyễn chỉ nhớ là cái cậu trong ảnh đẹp trai chết người thôi.
Dạo này gần Tết, nhà trường bắt đầu tổ chức nhiều hoạt động ngoại khoá, tạo công ăn việc làm cho các CLB trình diễn xả láng, rộn ràng mở đơn tuyển thành viên tạo cơ hội cho mấy đứa học sinh tìm cảm giác thanh xuân học đường năng động rực rỡ. Tính ra cũng vui, nhưng vui thôi đừng vui quá, hôm kia gần nửa đêm rồi Vy vẫn còn mắt nổ mắt xịt ngồi đọc hết kịch bản này đến kịch bản khác, báo hại hôm sau đi học muộn té đa’i.
Nó chép miệng. “Ờ, biết thế.”
Hân mở miệng định cự nự phản ứng chán òm của Vy, đúng lúc này thì Trần Lâm chủ nhiệm CLB Kịch đi ngang qua hai đứa khiến con bé bất ngờ một cách hưng phấn, nó nuốt ực miếng bánh mỳ trong miệng rồi nhét phân nửa còn lại vào túi áo, lấy khăn ướt lau miệng kỹ lưỡng, hấp tấp đi về phía Lâm, trước khi đi còn hớn hở vẫy tay với Vy trông nhí nhảnh vui hết biết. Câu chuyện phổ cập kiến thức kết thúc tại đây.
Vy chạy hết mấy lượt cầu thang, phi thẳng vào trong lớp. Vừa ló mặt đến cửa nó đã bị Khánh trực cờ đỏ ở hành lang nguýt một cái dài ơi là dài:
“Lại đi muộn!”
Vy nhe răng cười lấy lòng. “Muộn đâu! Nay tao ra khỏi nhà sớm cực…”
“Ừ, sớm, vào lớp nhanh đi, cô lên rồi kia kìa.”
Vy liếc về phía đầu hành lang nơi cô Ngân dạy Toán đang thong thả tiến đến và thầm thở dài một tiếng.