Nơi Rực Rỡ Nhất Của Chúng Ta - Chương 1: Thức giấc
Một buổi sáng tinh mơ khoan khoái lười nhác như bao buổi sáng khác trên đời. Trời đã tăng nhẹ nền nhiệt sau những ngày làn da con người suýt chuyển ver sang da gà da vịt, mà dù là thời tiết nào đi chăng nữa thì Vy cũng vẫn không chịu tách hai mí mắt nó ra mặc cho cái điện thoại mắc kẹt trong trạng thái động đất vài ba độ Richter.
Đến lúc tách được mắt ra rồi thì tới lượt bộ óc nó không chịu bật nguồn. Con bé mở đôi mắt thất thần ngờ nghệch nhìn đỉnh màn. Nó có nhất thiết phải đánh đổi sự sung sướng khoái lạc tột đỉnh nhân gian để đổi lấy vài ba con chữ không nhỉ? Ước gì hôm nay được nghỉ. Vy chắc mẩm vào thời điểm này cả nước không chỉ có mình nó ước vọng như thế.
À, mẹ nó thì chắc chắn là không ước điều đó, bà đã qua cái thời ngớ ngẩn ấy từ lâu rồi. Nên mẹ bắt đầu hò lên bài ca muôn thủa và đưa ra tối hậu thư rằng nếu Vy không thò mặt xuống nhà trong ít phút nữa thì cắt wifi.
Thế là Vy đi học cos không hư…
Oải hơn nữa là các ngoan xinh yêu của Vy hôm nay chẳng “bé” nào đến đèo nó đi được, “em” nào “em” nấy bận tối mặt tối mồm khác hẳn đứa “thất nghiệp” như ai kia.
Bên ngoài sáng loá, trời xanh mây trắng mát lành. Thời tiết hãy còn dịu dàng từ đây đến Tết, Vy biết mình nên cảm thấy may mắn về trạng thái của ông trời và bớt ca thán lại khi mà ông ấy nom còn đang thoải mái và dễ tính thế này. Nó lướt đi trên chiếc Xman cũ, ngáp dài một cái rồi vội chớp mắt cho đỡ kèm nhèm để nhìn đường cho rõ. Mong là hôm nay sẽ vẫn bình lặng như mọi hôm, hoặc vui hơn mọi hôm một tý cũng được.
***
Đi gần đến đường lớn có lối vòng qua chợ, mải hít ngửi mùi thức ăn sáng tỏa ngào ngạt dọc các hàng quán, Vy không để ý đến cái tiệm sửa xe đằng xa xa có một cặp mắt lóe sáng nhìn nó chằm chằm.
“Phong ơi, nghe tớ nói không thế?” Giọng cô gái nũng nịu vang lên kéo đôi mắt ấy về lại với mình.
Cái cậu tên Phong quay đầu lại, nở nụ cười nửa miệng hớp hồn khiến cô nàng ngơ ngẩn, cậu cười nói một cách chán nản:
“Tớ có nghe. Huyền Anh nói là sắp muộn học rồi đúng không?”
Huyền Anh khẽ chớp mắt, nói vẻ ngây thơ:
“Ừ đấy, nên tớ mới bảo để xe lại đây rồi chúng mình đi bộ thôi…”
Vừa nhũn giọng cô nàng vừa nhẹ nhàng níu lấy tay cậu chàng lắc qua lắc lại, nhìn trông vui vẻ khấp khởi.
Phong khẽ cứng tay lại và cười một cách mất kiên nhẫn:
“Tớ cũng định như thế rồi, tiếc là tớ lại nhìn thấy cậu chọc xì lốp xe tớ vừa nãy.” Cậu khéo léo gỡ bàn tay sửng sốt một cách nhục nhã đang níu tay mình ra, không thèm nhìn lên mặt cô nàng cái nào.
Vừa lúc này thì Vy trờ tới.
Con bé chỉ thực sự phát hiện cái tiệm sửa xe khi bắt được visual nổi bật của cặp đôi đang đứng trước tiệm và giật mình khi bắt gặp ánh mắt của cậu con trai đang chiếu thẳng vào nó, còn ánh mắt trân trối của cô gái bên cạnh thì ghim chặt vào cậu chàng. Look like đôi này đang hục hặc nhau gì đó, trông mặt thằng con trai vừa đểu vừa cuốn (khá đẹp trai) thế kia không thể nào đàng hoàng ngay thẳng được. Cậu ta nhìn Vy chăm chăm như thể không phải chỉ trùng hợp chạm mắt khiến nó khó hiểu vl. Một điều chắc chắn rằng gặp trường hợp này làm gì có ai rảnh chuyện mà dừng lại, cứ là đúng đường của mình mà đi thôi. Vy phớt lờ ánh mắt của cậu con trai, rồ máy tính vọt thẳng qua. Lúc Vy sắp thực hiện được ý định này thì một chất giọng lanh lảnh cất cao vòi vọi vang lên: