Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 67: Valentine vui vẻ, anh Chương.
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm
- Chương 67: Valentine vui vẻ, anh Chương.
Năm Đào Tư Khả học năm cuối, Chương Đình Quân đã đặt một nhà hàng, hai gia đình gặp nhau một lần.
Đào Tư Khả đứng trước tủ quần áo, lo lắng về bữa tối, không biết nên chọn chiếc váy nào. Chương Đình Quân bước ra từ phòng tắm, thấy cô ngồi trong tủ quần áo, không khỏi bật cười nhướng mày: “Em đang làm gì vậy, Tư Khả?”
Đào Tư Khả chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói xem em mặc cái nào đẹp?”
Chương Đình Quân từ từ cúi người xuống, quay mặt cô lại, hôn lên môi cô, nói: “Không mặc gì là đẹp nhất, em yêu.”
Đào Tư Khả giơ tay ôm lấy cổ anh, nháy mắt một cách nghịch ngợm, nói đùa: “Anh muốn em đi ăn mà không mặc gì sao? Vậy thì có lẽ người ta sẽ nghĩ em là kẻ điên rồi bắt em lại, không lẽ sau này anh muốn thăm bạn gái của anh ở trong tù?”
Chương Đình Quân đặt tay lên eo cô, ngón tay lướt xuống hông cô, ôm lấy mông cô, bế cô ra ngoài. Anh không chú ý đến gì khác, hôn lên làn da sau tai cô, giọng nói mơ hồ: “Chọn đại một cái đi, em đã gặp họ rồi mà, chẳng có gì phải lo lắng cả.”
Đào Tư Khả gặp bố mẹ của Chương Đình Quân vào năm hai đại học. Ban đầu theo kế hoạch của Chương Đình Quân, anh dự định gặp ông của cô trước rồi mới đưa cô quay về, nhưng Đào Tư Khả không muốn. Cô cảm thấy không cần thiết phải gặp sớm như vậy, hơn nữa cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần.
Chương Đình Quân cũng nghe theo ý cô, kéo dài đến năm hai đại học, cũng tức là năm Chương Đình Quân 30 tuổi, Đào Tư Khả mới cùng anh về nhà gặp bố mẹ anh.
Hôm đó là đêm Giáng sinh, trên đường phố phủ đầy tuyết trắng.
Đào Tư Khả vốn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ lần này có thể sẽ là một bữa tối khiến cô cảm thấy căng thẳng như ngồi trên đống gai. Cô đã lén chuẩn bị một vỉ thuốc tiêu hóa, nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng của cô. Mẹ Chương Đình Quân dịu dàng chu đáo, là một người phụ nữ hiền hòa tao nhã. Bố Chương Đình Quân mặc dù trông có vẻ nghiêm túc hà khắc, nhưng lại thể hiện thái độ thân thiện, trò chuyện vài câu với cô.
Nói chung, bữa ăn đó không khắc nghiệt như Đào Tư Khả tưởng tượng. Khi rời đi, bố mẹ Chương Đình Quân đã tặng cô một bao lì xì nặng trĩu.
Đào Tư Khả ngồi trong xe, cầm hai bao lì xì trên tay, cô thì thầm một câu: “May mà bữa tối nay không tính là quá tệ, anh có báo trước cho bố mẹ anh không?”
Chương Đình Quân lắc đầu, vuốt tay cô, nói: “Không, em nên tin rằng em là một cô gái khiến người lớn yêu thích.”
“Đương nhiên rồi.” Cô nói, “Nếu không, chú Chương, anh cũng sẽ không thích em, đúng không?”
Chương Đình Quân cười bất lực, anh lịch sự tao nhã nói: “Em có thể gọi anh như vậy khi anh muốn em, chắc sẽ ổn hơn.”
Đào Tư Khả đỏ mặt, hất tay anh ra, thì thầm: “Lưu manh.”
…
“Bữa tối hôm nay không giống những bữa ăn khác, dù sao đây là bữa cơm của hai gia đình để bàn về chuyện kết hôn, nên em phải thật xinh đẹp mới được.” Cô kiên quyết nói, lại nhắc anh, “Hôm nay em đang đến tháng.”