Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 61: Mười tuổi thôi mà
Chiếc ly thủy tinh có hoa văn búa đặt trên quầy bar, hơi nóng từ trong ly làm thành một lớp sương mỏng trên thành ly. Ngón tay của Đào Tư Khả vuốt nhẹ viền vàng của chiếc ly, cô ngẩng mặt nhìn anh, làm ra vẻ nghiêm trọng: “Vậy anh đã từng mua nhà cho người khác chưa?”
Chương Đình Quân lắc đầu, anh nhìn cô chăm chú, giọng nói có chút mập mờ: “Chưa, phần lớn thời gian đều là họ tìm đến anh.”
“Được thôi, anh có sức hút đó mà.” Cô chống hai cánh tay lên quầy bar, lắc lư đầu trêu chọc.
Chương Đình Quân mỉm cười, quyết định đổi chủ đề. Anh hỏi cô một cách tự nhiên: “Lát nữa em có muốn tắm không?”
“Em hơi mệt, muốn ngủ luôn, được không?” Cô giả vờ đáng thương, “Anh biết mà, em đang bệnh, cả người chẳng còn chút sức lực nào.”
“Em muốn thế nào cũng được.” Anh khẽ cười, “Không cần giả vờ đáng thương đâu, Tư Khả.”
Đêm đó, Chương Đình Quân và Đào Tư Khả nằm trên giường, cả hai không làm gì cả. Bên ngoài là tiếng mưa tí tách, càng làm cho căn phòng ngủ thêm yên tĩnh. Rèm cửa không được kéo kín hoàn toàn, vẫn có một chút ánh sáng len lỏi vào phòng.
Đào Tư Khả trở mình, hướng mặt về phía anh. Trong bóng tối, giọng nói của Chương Đình Quân vang lên, anh đặt tay lên vai cô, hỏi: “Không ngủ được à?”
“Có một chút.” Đào Tư Khả khịt mũi, khẽ giải thích, “Có lẽ do vừa nãy em đã ngủ trên xe hai mươi phút. Anh có buồn ngủ không? Hay để em ra phòng khách ngủ nhé?”
“Em nghĩ anh lặn lội xa xôi đến tận thành phố C này chỉ để em ra phòng khách ngủ sao?” Chương Đình Quân cúi đầu nhìn cô. Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh nghiêm giọng dạy bảo, “Lần sau nếu bị bệnh, nhớ gọi điện cho anh. Anh là bạn trai của em, em không khỏe thì nhất định phải báo với anh.”
Đào Tư Khả thản nhiên đáp: “Trước đây mỗi lần bị cảm, em đều tự đến phòng khám. Bố mẹ em bận đi làm, hầu như không có thời gian chăm sóc em.”
“Giờ em có anh rồi, Tư Khả.” Anh dịu dàng nói.
“Vâng, lần sau em sẽ nói với anh.” Cô ngoan ngoãn đáp.
Hôm sau, khi Đào Tư Khả tỉnh dậy, cô nhận được cuộc gọi từ Lâm Hải Thanh. Lâm Hải Thanh nói rằng bà đang đi công tác ở thành phố C và muốn hẹn gặp cô, tiện thể giới thiệu một người cho cô làm quen.
Đào Tư Khả tự khắc đoán được đó là ai, hẳn là bạn trai của Lâm Hải Thanh. Cô bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Chương Đình Quân đang làm bữa sáng trong bếp. Đào Tư Khả nằm bò trên quầy bar, giọng có chút tiếc nuối, cô nói: “Trưa nay em không thể ăn cơm với anh được rồi. Mẹ em đang ở thành phố C, bà hẹn em đi ăn trưa.”
Nghe vậy, Chương Đình Quân gật đầu, hỏi cô: “Lát nữa anh đưa em đi nhé?”
Đào Tư Khả do dự một lát, cô mím môi, hỏi thử: “Anh có muốn đi cùng em không? Nhưng hôm nay bạn trai của mẹ em cũng sẽ có mặt.”
“Để lần sau đi.” Chương Đình Quân suy nghĩ một chút rồi nói, “Lần tới anh sẽ chọn một nhà hàng, rồi hẹn mẹ em gặp mặt.”
“Cũng được.” Đào Tư Khả vui vẻ đồng ý, “Em cũng thấy hôm nay không phải dịp phù hợp. Lần trước em gặp mẹ, bà nói anh trông hơi già so với em.”