Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 60: Ồ, thì sao nào?
Chương Đình Quân và Lương Thu Phảng lái xe đến đại học C, nhưng không ngờ lại chẳng gặp được ai.
Lương Thu Phảng đặt tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Chương Đình Quân ở ghế lái phụ, nói với vẻ đắc ý: “Chưa bắt máy à? Chắc không phải em Đào chặn số anh rồi chứ?”
Chương Đình Quân đưa điện thoại lên tai, kiên nhẫn chờ đợi cuộc gọi được kết nối. Tuy nhiên, một phút sau, đầu dây bên kia chỉ đáp lại tín hiệu điện thoại đã tắt máy.
Lúc Nhiếp Kiều Kiều đi qua dưới tòa nhà ký túc xá, bị người đàn ông bất ngờ xuất hiện trước mặt làm cho giật mình, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra người này là anh Chương mà Đào Tư Khả nhắc đến. Khi Đào Tư Khả nằm viện, cô đã gặp anh vài lần.
Nhiếp Kiều Kiều tự khắc đoán được ý định đến đây của anh Chương, cô nhẹ nhàng nói: “Anh đến tìm Tư Khả phải không? Cô ấy bị sốt, hiện đang truyền dịch ở bệnh viện trường. Em về lấy áo khoác cho cô ấy, không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh đợi một chút, em lên trên lấy áo khoác rồi anh mang tới cho cô ấy nhé.”
Chương Đình Quân gật đầu, nói: “Được, làm phiền rồi.”
“Không có gì, em và Tư Khả là bạn cùng phòng mà.” Nhiếp Kiều Kiều nói xong, liền quay người bước vào ký túc xá.
Lương Thu Phảng hạ cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, thò đầu ra ngoài, hỏi: “Anh, cô gái kia là ai vậy? Bạn cùng phòng của em Đào à? Trông cũng xinh xắn đấy.”
Chương Đình Quân không để ý đến anh ấy, trong khi chờ đợi Nhiếp Kiều Kiều, anh lại gọi cho Đào Tư Khả, nhưng đầu dây bên kia vẫn là giọng nữ máy móc thông báo điện thoại đã tắt máy. Chương Đình Quân cất điện thoại, rất nhanh, Nhiếp Kiều Kiều từ ký túc xá đi xuống, đưa cho anh một chiếc áo khoác len mỏng.
Chương Đình Quân nhận lấy chiếc áo len, mở cửa xe nói với Lương Thu Phảng: “Đi đến bệnh viện đại học C.”
Lương Thu Phảng vứt điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, làm bộ lười biếng nói: “Có vẻ em chỉ đến đây làm tài xế cho anh thôi.” Mặc dù nói vậy, nhưng Lương Thu Phảng vẫn ngoan ngoãn lái xe đến bệnh viện trường đại học C.
Những viên gạch men trắng như sứ được cắt thành các khối vuông, trải đều trên sàn bệnh viện, khiến tòa nhà bệnh viện càng thêm rộng rãi và lạnh lẽo, như một tòa nhà bỏ hoang.
Đào Tư Khả ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào chai nước thuốc, cô phồng miệng, hy vọng có thể dùng sức mạnh ý chí để khiến nước thuốc chảy nhanh hơn, nhanh thêm một chút nữa.
Thật ra, sinh viên bị ốm rất hiếm khi đến bệnh viện trường, Đào Tư Khả cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Lúc này, ngoài trời bắt đầu mưa lớn, tiếng mưa rào rào bên ngoài cửa vọng vào tai cô. Cô đã uống thuốc, đầu óc hơi choáng váng, càng lúc càng thấy buồn ngủ. Cô hít một hơi, giờ đây rất muốn nằm trong chiếc chăn ấm áp mềm mại ngủ một giấc thật ngon.
Ngoài cửa truyền đến tiếng xe phanh gấp, Đào Tư Khả chán nản liếc nhìn về phía cửa.
Trong tiếng mưa rơi lộp độp, chiếc Porsche đen với hai vệt đèn pha trắng sáng quét qua đêm mưa ẩm ướt. Cửa xe mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước xuống.