Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 58: Em vui là được
Trước đó, Chương Đình Quân đã gửi tin nhắn cho Đào Tư Khả, hỏi cô có cần anh đến đón không. Nửa tiếng trôi qua, cô vẫn chưa trả lời, có lẽ cô mải chơi vui quên trời đất rồi. Chương Đình Quân lấy điện thoại ra, mở danh bạ chuẩn bị gọi cho cô.
Điện thoại còn chưa kết nối, bên cạnh đã thoang thoảng mùi nước hoa nồng nặc. Chương Đình Quân nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Lương Thu Phảng nhìn thấy Đào Tư Khả trước, lên tiếng chào kiểu bông đùa: “Ơ kìa, hôm nay là ngày gì thế này, em Đào cũng đến cơ à?”
Ánh mắt của Đào Tư Khả dừng lại trên cô gái đứng cạnh Chương Đình Quân, trông có vẻ bằng tuổi cô. Cô giả vờ ngoan ngoãn gọi một tiếng “anh Tiểu Thu”, do mối quan hệ với Chương Đình Quân, cô và Lương Thu Phảng cũng dần thân thiện hơn. Đào Tư Khả bước đến trước mặt cô gái đó, cô vẫn chưa nói gì.
Lương Thu Phảng đã nhanh miệng lên tiếng trước, anh nháy mắt với cô gái kia, cười nói: “Có chút tinh ý nào không vậy, mau nhường chỗ đi. Vị này là tiểu tổ tông của anh Chương đấy, cô đừng làm người ta phật lòng. Nếu không, không những không được gì mà còn mất cả chì lẫn chài, lỗ vốn hết bây giờ!”
Nghe vậy, cô gái kia có chút bối rối ngượng ngùng. Dù không nỡ, song cô ta vẫn chậm rãi nhấc người khỏi ghế sofa rời đi. Đào Tư Khả ngồi xuống chỗ vừa được nhường, cô cầm lấy ly rượu trên bàn trà trước mặt Chương Đình Quân, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Chương Đình Quân xoa tay cô, dịu dàng nói: “Sao em không gọi điện để anh đến đón?”
“Nếu vừa rồi em không đến, có phải anh sẽ để cô ta đút nho cho anh ăn không?” Đào Tư Khả nhìn anh chằm chằm, giọng điệu có chút hờn dỗi vô cớ.
Chương Đình Quân cười bất lực, đáp: “Tư Khả, anh không thích ăn nho, em biết mà.”
Đào Tư Khả bĩu môi, nói: “Anh đi chưa? Mai em còn phải về trường nữa.”
Chương Đình Quân cất điện thoại, cầm lấy áo khoác trên sofa, nắm tay Đào Tư Khả rời khỏi phòng riêng.
Xe chạy trên con đường lớn rực rỡ ánh đèn, màn sương mỏng bắt đầu bao phủ khắp các con phố.
Đào Tư Khả ngồi trên ghế lái phụ, cô hạ cửa kính xuống, làn gió đêm lùa vào, làm rối tung mái tóc của cô. Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Em với bạn chơi vui không? Cô ấy có định tuyệt giao với em không?”
Đào Tư Khả lắc đầu, giải thích: “Không có, em đã mời cô ấy đi ăn rồi.”
“Hết bao nhiêu tiền? Có cần anh thanh toán giúp không?” Chương Đình Quân hỏi.
Đào Tư Khả thu ánh mắt lại, nhìn anh, đáp: “Không cần, em không thiếu tiền.”
Một tiếng sau, hai người trở về nhà của Chương Đình Quân. Khi Đào Tư Khả lấy điện thoại và thỏi son từ trong túi ra, cô vô tình làm rơi một tấm danh thiếp mà không để ý.
Đợi cô ra khỏi phòng tắm, Chương Đình Quân đang ngả người trên sofa, tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm tấm danh thiếp mỏng, thong thả đọc: “Trần Tiêu, giám đốc công ty truyền thông Tinh Thần?”
Đào Tư Khả quỳ gối lên sofa, ghé sát lại gần anh, hỏi: “Anh nhìn thấy rồi à?”
“Em mang về chẳng phải là để anh nhìn thấy sao?” Chương Đình Quân nhả một làn khói thuốc, cười như thể đã nhìn thấu cô, nói: “Nói xem, chuyện là thế nào?”