Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 56: Em biết phải làm thế nào mà
Đào Tư Khả đột nhiên trở nên giận dữ, cô mím chặt môi, gọi thẳng tên anh: “Em không muốn cãi nhau với anh, Chương Đình Quân.”
Chương Đình Quân mỉm cười, giơ tay làm động tác xoa dịu, nói: “Tư Khả, anh không có ý muốn cãi nhau với em. Anh chỉ nghĩ rằng chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện.”
Đào Tư Khả quay mặt đi, hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, giọng điệu lạnh lùng: “Bây giờ em không muốn nói chuyện.”
Chương Đình Quân nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng của cô, anh không ép buộc cô, hiểu rằng cô đang tức giận, lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện. Anh lặng lẽ lái xe quay về.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm. Người ngồi bên ghế lái phụ không nói một lời, mở cửa xe bước xuống. Chương Đình Quân cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, dáng vẻ hờn dỗi của cô khiến anh cảm thấy có chút thú vị.
Đào Tư Khả đá đôi dép khỏi chân, cuộn mình trên ghế sofa, tay cầm điện thoại chơi game. Chương Đình Quân đặt chìa khóa lên tủ giày, đi dép vào rồi bước về phía cô. Anh ngồi xuống cạnh chân cô, dừng mắt trên khuôn mặt cô, hỏi: “Vẫn còn giận à, Tư Khả?”
Đào Tư Khả làm ngơ, vẫn dán chặt mắt vào màn hình điện thoại.
Chương Đình Quân vươn tay lấy điện thoại khỏi tay cô. Đào Tư Khả “Ơ” một tiếng, bật người dậy định giành lại. Nhưng anh đã đặt điện thoại lên bàn trà, nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, giọng nói dịu dàng: “Chúng ta nói chuyện đi, Tư Khả.”
Đào Tư Khả ngước mắt nhìn thẳng vào anh, khiêu khích hỏi: “Nói chuyện gì, chia tay sao?”
“Chuyện tại sao em muốn làm tình với anh?” Anh đáp, “Đó không chỉ đơn giản là vì em muốn anh, đúng không?”
Đào Tư Khả chột dạ, né ánh mắt đi nơi khác. Rồi cô nghe anh chậm rãi nói: “Không thể phủ nhận là có yếu tố này, nhưng mặt khác, em muốn thử xem sau khi làm chuyện đó, thái độ của anh với em có thay đổi không, hoặc là anh có bỏ rơi em hay không?”
Đào Tư Khả không phản bác, cô mím môi, khẽ nói: “Anh đoán đúng rồi. Em biết suy nghĩ đó của em hơi ngu ngốc.”
“Đúng là hơi ngu ngốc.” Anh nói thẳng thắn.
Đào Tư Khả tức giận nhìn anh, Chương Đình Quân khẽ cười, nói: “Em có suy nghĩ như vậy, suy cho cùng vẫn là vấn đề ở anh. Dù sao anh lớn hơn em mười tuổi, điều này có nghĩa là về trải nghiệm và tình cảm, giữa chúng ta không hề cân bằng.”
Đào Tư Khả cắn môi, vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt. Cô cau mày, nghịch ngón tay mình, rồi nói: “Thật ra em cũng muốn mình thoải mái hơn, hoặc nói đúng hơn là vô tâm một chút. Như cách anh từng đối xử với những người phụ nữ trước đây của anh, chơi xong rồi thôi. Nhưng có những lúc em vẫn nghĩ ngợi lung tung. Anh đối xử với em quá tốt, và anh quá giỏi trong việc làm điều đó.”
Nghe vậy, Chương Đình Quân cười đùa: “Vậy anh nên cảm thấy may mắn, vì em không định chơi đùa với anh. Tư Khả, em biết đấy, anh không thể để một cô gái nhỏ tuổi hơn ‘chơi’ mình được, điều đó không tốt cho danh tiếng của anh.”