Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 54: Đến bắt kẻ trộm
Phòng ngủ yên tĩnh sau cơn ham muốn đã qua, trong không khí có mùi cơ thể của anh.
Chương Đình Quân dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, anh nghiêng người qua, tàn thuốc trên mặt chăn màu xám lại lăn xuống sàn theo động tác của anh.
Chương Đình Quân lấy khăn giấy từ từ lau tay Đào Tư Khả. Sau đó anh quay mặt Đào Tư Khả lại, hôn lên môi cô, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tư Khả, em muốn tra tấn anh đến chết hả.”
Cô bé thậm chí còn khoe khoang: “Em thích nhìn anh bị em khơi gợi dục vọng, điều đó khiến em có được cảm giác thành tựu.”
Chương Đình Quân cười lắc đầu, khẽ nói: “Đi rửa tay trước đã.”
Đào Tư Khả vén chăn nhảy xuống giường, đi chân trần chạy vào phòng tắm, mở vòi nước, đặt tay dưới dòng nước để rửa sạch. Khi cô ra khỏi phòng tắm, Chương Đình Quân đã thay xong bộ chăn ga mới.
Đào Tư Khả leo lên giường, Chương Đình Quân tắt đèn, Đào Tư Khả cuộn người vào lòng anh, thì thầm hỏi: “Em làm như thế anh cảm thấy thoải mái không?”
“Tư Khả, mai anh còn phải đi công tác.” Anh nói với một chút uy hiếp, “Nếu em còn bàn về chuyện này, có lẽ mai chúng ta đều không cần phải dậy.”
Đào Tư Khả thấp giọng đáp một tiếng, chuyển chủ đề, ngoan ngoãn hỏi: “Mai anh bay chuyến mấy giờ?”
“7 giờ.” Anh như nhớ ra gì đó, nói: “Sáng mai em muốn ăn gì?”
“Em không có thói quen ăn sáng.” Cô ngửi thấy mùi hương từ cơ thể anh, là mùi sữa tắm sau khi tắm rửa, còn có một chút mùi thuốc lá thoảng qua, “Mà em đoán chắc sáng mai cũng phải tám giờ mới dậy.”
Đào Tư Khả rất thích cảm giác da thịt tiếp xúc với anh, có chút lạ lùng. Cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy khi ở bên Tiêu Tư Bạch, có lẽ vì lúc đó họ vẫn còn là học sinh.
“Vậy mai anh dặn tài xế đến đón em lúc 9 giờ nhé?”
“Được.” Đào Tư Khả ngáp một cái, mí mắt hơi nặng, cô thì thầm: “Em ngủ đây.”
“Ngủ đi.” Chương Đình Quân nói.
Mười phút sau, người trong lòng bắt đầu thở đều, cô lật người, quay lưng lại với anh. Cửa sổ lớn trong phòng ngủ chỉ kéo một lớp rèm trắng, ánh sáng mờ nhạt len lỏi vào trong.
Chương Đình Quân tựa vào giường, ngả đầu nhìn cô gái nhỏ thân thuộc bên cạnh, trên tấm lưng thon thả của cô, hai cánh xương bướm nhô lên, hiện rõ dưới lớp da mỏng.
Chương Đình Quân đưa tay chạm vào xương ấy, trong đầu không thể không nghĩ đến hành động của cô lúc nãy. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ tay cô, thật ra những cái vuốt ve không theo quy tắc của cô đối với anh mà nói không phải là dễ chịu. Trong một khoảnh khắc, anh muốn chiều theo ham muốn của mình, nhưng anh đã kiềm chế, điều này đối với anh là một chuyện hiếm có, kiềm chế dục vọng của chính mình.
Ngày hôm sau, Đào Tư Khả tỉnh dậy trong ánh sáng dịu dàng của buổi sớm, lúc đó Chương Đình Quân đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Thật ra khi anh thức dậy, cô có thể cảm nhận được, chỉ là vì quá mệt, cô không muốn mở mắt ra. Cô sờ tay qua chiếc tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, đã là 8 giờ sáng.