Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 53: Đừng nghịch ngợm
Đào Tư Khả hỏi anh: “Tối nay anh nghỉ lại ở đây sao?”
Chương Đình Quân liếc mắt nhìn qua phòng khách, trên ghế sofa vẫn còn phủ vải chống bụi, có thể thấy căn nhà này ít nhất đã một tháng chưa có người ở. Anh nói: “Chỗ em có vẻ không thể ở được, nếu em không phiền thì đến chỗ anh?”
Đào Tư Khả gật đầu, hơi đỏ mặt, cô giải thích: “Em chưa kịp dọn dẹp vệ sinh trong nhà.”
Chương Đình Quân cười cười, nói: “Ngày mai anh sẽ sắp xếp người giúp việc qua một chuyến.”
Đào Tư Khả là người khá lười biếng, nghe Chương Đình Quân nói vậy, mắt cô sáng lên, nói: “Thật ư?”
“Anh không có lý do gì để lừa em, Tư Khả.” Anh cảm thấy hơi khát, cầm cốc nước cô để trên bàn ăn lên uống một ngụm.
“Vậy anh nhớ nói cho em biết chi phí dịch vụ dọn dẹp nhà cửa nhé.” Đào Tư Khả vào phòng ngủ, lại đẩy vali ra, cô nói, “Ngày mai em phải đến chỗ ông nội, anh có đi không?”
“Ngày mai anh phải đi công tác.” Chương Đình Quân nhận lấy vali từ tay Đào Tư Khả, nói, “Đến lúc đó anh sẽ bảo tài xế đưa em về.”
Đào Tư Khả “Vâng” một tiếng, đưa chìa khóa cho anh, Chương Đình Quân khóa cửa rồi nhét chìa khóa vào túi quần tây.
Lối thoát hiểm có mấy tầng không sáng đèn, Đào Tư Khả bật đèn pin trên điện thoại, một tia sáng trắng xuyên qua bóng tối yên tĩnh sâu thẳm, thấp thoáng có thể thấy được bụi bay lơ lửng trong không khí.
Hai tiếng bước chân lần lượt vang lên, Đào Tư Khả đi trước, cô nghiêng đầu nhìn Chương Đình Quân, nói: “Anh còn nhớ lần trước anh đưa em về, thang máy cũng hỏng, anh giúp em mang vali đến cửa nhà không?”
Trong bóng tối, Đào Tư Khả thấy Chương Đình Quân gật đầu, anh nói: “Nhớ.”
Đào Tư Khả thở dài: “Lúc đó em chắc chắn không ngờ được mình sẽ ở bên anh.”
Hai người ra khỏi lối thoát hiểm, Chương Đình Quân mở cốp xe, đặt vali vào trong. Anh vòng qua đuôi xe, mở cửa ghế lái. Đào Tư Khả bỗng nhiên nói: “Có lẽ mấy ngày nữa mẹ em sẽ gọi điện cho anh.”
Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, suy đoán một cách rõ ràng: “Có phải cô hàng xóm của em sẽ nói với mẹ em về anh không?”
“Đúng vậy, chắc mẹ em sẽ nghĩ,” Cô ngừng một chút rồi nói, “Anh chỉ là kẻ xấu chơi đùa với tình cảm của con gái bà ấy.”
“Em biết anh không phải như vậy.” Chương Đình Quân cười, “Tư Khả, sao anh lại cảm thấy em không lo lắng lắm nhỉ?”
“Ừm, em khá hy vọng xem anh sẽ đối phó mẹ em như thế nào.” Cô nói với vẻ đắc ý.
“Nếu không phải em chưa đến độ tuổi hợp pháp, có lẽ anh sẽ nói với mẹ em rằng anh rất sẵn lòng cưới em.” Anh nhìn cô và nói như vậy.
“Thế thì bà ấy sẽ bị anh dọa chết mất.” Đào Tư Khả nhìn Chương Đình Quân, nói: “Anh muốn dọa chết bà ấy sao?”
Chương Đình Quân lái xe ra ngoài, cười nói: “Anh không hề muốn dọa sợ mẹ vợ anh.”
Đào Tư Khả tháo giày, đặt chân lên ghế ngồi, ôm đầu gối, cố ý nói: “Ai biết được sau này em chắc chắn sẽ kết hôn với anh chứ?”