Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 52: Ngoài em ra anh không hề thích ai khác
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm
- Chương 52: Ngoài em ra anh không hề thích ai khác
Đào Tư Khả ngồi xổm xuống đất, trên mặt đất trải một chiếc thảm cửa màu đỏ, trên thảm có bốn chữ “ra vào bình an” màu vàng, bên trên phủ một lớp bụi mỏng.
Đào Tư Khả nhấc một góc thảm, lấy chìa khóa từ dưới lên, sau lưng truyền đến tiếng cửa kêu cót két, rồi một giọng nói hơi chói tai vang lên: “Tư Khả?”
Đào Tư Khả ngoảnh mặt, là cô Từ hàng xóm, bà nhìn Đào Tư Khả ngồi xổm trên đất, giọng điệu thân thiện: “Cháu về rồi à?”
Đào Tư Khả đứng dậy gật đầu, lại nghe cô Từ nói với giọng thăm dò: “Mẹ cháu đã lâu không về đây ở. Bố mẹ cháu ly hôn, nghe nói mẹ cháu mua một căn nhà riêng. Sao cháu không sang ở với mẹ, có phải mẹ cháu lại có người yêu mới rồi không?”
Đào Tư Khả vô thức nhíu mày, cắm chìa khóa vào ổ khóa, xoay hai lần, cánh cửa liền mở ra.
Đào Tư Khả làm như không nghe thấy. Cô Từ gượng gạo, lập tức lộ vẻ khó chịu, bà lẩm bẩm: “Không biết mẹ nó dạy dỗ kiểu gì, sao mà chẳng có chút lễ phép nào cả.”
Đáp lại cô Từ là tiếng sập cửa nặng nề của Đào Tư Khả.
Đào Tư Khả đá đôi giày bệt ra, điện thoại đổ chuông. Là cuộc gọi từ bà nội Đào. Đào Tư Khả nhấn nút nghe, đầu dây bên kia, bà nội hỏi: “Tư Khả, cháu đến Dương Giang rồi chứ?”
“Cháu đến rồi, vừa về tới nhà.” Đào Tư Khả áp điện thoại lên tai, tay còn lại kéo vali vào phòng.
“Chắc mẹ cháu nói với cháu rồi nhỉ?” Bà nội Đào đột nhiên nói.
Đào Tư Khả cụp mắt, thờ ơ đáp một tiếng. Bà nội Đào thở dài, nói: “Ly hôn cũng tốt, hai người cứ sống như vậy cũng không phải cách, bà chỉ lo cho cháu thôi.”
Lúc mới biết Lâm Hải Thanh và Đào Thành Văn ly hôn, Đào Tư Khả quả thật có chút ảnh hưởng, nhưng sau khi được Chương Đình Quân khuyên nhủ ngày hôm qua, cô đã có thể bình thản chấp nhận sự việc này: “Bà nội, cháu vẫn luôn hy vọng họ ly hôn, bà cũng biết mà, nên bà đừng lo cho cháu.”
Nghe vậy, bà nội Đào mới yên lòng, liền hỏi: “Khi nào cháu qua chỗ bà? Bà sẽ nấu món ngon cho cháu ăn.”
“Ngày mai ạ.” Đào Tư Khả ngồi trên bàn học, đẩy một cánh cửa sổ ra, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Hôm nay cháu hẹn đi ăn với Tiểu Địch.”
Đào Tư Khả vừa cúp điện thoại của bà nội Đào thì chuông cửa ở lối vào vang lên. Cô nhảy xuống khỏi bàn học, đi ra ngoài mở cửa.
Thẩm Tiểu Địch lao đến ôm chặt lấy cô, hưng phấn nói: “Nhớ cậu chết đi được, Đào Đào!”
Đào Tư Khả dùng mũi chân khép cửa lại. Thẩm Tiểu Địch buông cô ra, tò mò thò đầu nhìn vào phòng khách, thấp giọng hỏi: “Mẹ cậu đâu?”
“Bà ấy không ở đây.” Đào Tư Khả đi vào bếp, mở tủ lạnh. Bên trong trống không, sạch sẽ như thể một chiếc tủ lạnh vừa mới mua.
Thẩm Tiểu Địch thắc mắc: “Mẹ cậu không ở đây vậy ở đâu?”
Đào Tư Khả đóng cửa tủ lạnh lại, bình thản nói: “Bố mẹ mình ly hôn rồi.”