Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 50: Anh vẫn chưa tồi tệ đến mức ấy
Đào Tư Khả và Chương Đình Quân ăn tối xong, điện thoại của cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đào Tư Khả do dự một lát rồi nhấn nút nghe máy, đầu dây bên kia lại là giọng nói của Lương Thu Phảng.
Đào Tư Khả có chút ngạc nhiên, Lương Thu Phảng hỏi thẳng: “Em Đào, anh Đình Quân có ở chỗ em không? Sao gọi anh ấy mãi mà không bắt máy?”
Đào Tư Khả “Hả” một tiếng, ngơ ngác quay đầu nhìn sang người đàn ông ở ghế lái. Chương Đình Quân bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày hỏi: “Ai gọi vậy?”
Điện thoại vẫn áp bên tai, Đào Tư Khả bối rối đáp: “Lương Thu Phảng.”
Chương Đình Quân giơ tay ra, tỏ ý cô đưa điện thoại cho anh.
Đào Tư Khả ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh, không biết đầu bên kia Lương Thu Phảng nói gì, chỉ nghe Chương Đình Quân đáp: “Được rồi, bọn anh đang lái xe tới.” Sau đó anh cúp máy, trả điện thoại lại cho Đào Tư Khả.
“Lương Thu Phảng tìm anh có việc gì vậy?”
“Có tài liệu dự án muốn anh xem qua.” Chương Đình Quân liếc nhìn cô, rồi hỏi ý kiến: “Nếu em không muốn lên trên, lát nữa anh bảo Thu Phảng mang tài liệu xuống.”
“Không cần đâu.” Đào Tư Khả lắc đầu, cúi xuống nghịch điện thoại, nói: “Em sẽ lên, dù sao hôm nay cũng không muốn về ký túc xá sớm.”
Địa điểm lần này khá yên tĩnh, không có nhiều nam nữ ồn ào như trước. Trong phòng riêng có bàn mạt chược, Lương Thu Phảng ngồi ở bàn đánh bài. Đào Tư Khả đi theo sau Chương Đình Quân bước vào, nghe thấy Lương Thu Phảng chào một tiếng: “Anh Đình Quân.”
Lương Thu Phảng đứng dậy đưa tập tài liệu đựng trong phong bì giấy da bò cho Chương Đình Quân, lại bảo phục vụ mang một ly nước cam đến cho Đào Tư Khả.
Nghe vậy, Đào Tư Khả nhíu mày, nói: “Anh gọi cho em ly sữa có lẽ sẽ tốt hơn đấy.”
Lương Thu Phảng châm điếu thuốc, cười nhạt một tiếng, rồi hất cằm về phía Chương Đình Quân: “Anh Đình Quân đang ở đây, chẳng lẽ anh dám gọi rượu cho em trước mặt anh ấy sao?”
“Anh ấy chẳng để ý chuyện này đâu, anh ấy còn dạy em hút thuốc cơ mà.” Cô nói.
Lương Thu Phảng nhướng mày, có chút ngạc nhiên liếc nhìn Chương Đình Quân. Ánh mắt của Đào Tư Khả dừng lại trên bàn chơi bài, cô hỏi: “Các anh đang chơi mạt chược?”
Chương Đình Quân mở phong bì tài liệu, liếc qua Đào Tư Khả, hỏi: “Muốn chơi thử không?”
Đôi mắt của Đào Tư Khả sáng lên, tỏ vẻ rất hào hứng, nhưng lại ngập ngừng: “Nhưng mà kỹ thuật chơi bài của em không được tốt lắm.”
“Thua thì tính cho anh.” Chương Đình Quân đặt tập tài liệu lên bàn, thản nhiên nói.
Nghe Chương Đình Quân nói vậy, Lương Thu Phảng chỉ vào một chàng trai tóc vuốt ngược gọn gàng ngồi ở bàn chơi bài, nói: “Tiêu Tử, cậu nhường chỗ để cô em này chơi hai ván.”
Đào Tư Khả không do dự thêm, dù sao cô cũng thật sự muốn chơi vài ván. Cô ngồi xuống bàn, thật ra những người ở bàn không mấy hào hứng khi phải chơi với một cô nhóc, chỉ đơn giản là nể mặt Chương Đình Quân mà thôi.