Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 47: Anh muốn hôn em đúng không, anh Chương?
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm
- Chương 47: Anh muốn hôn em đúng không, anh Chương?
Ngoài cửa sổ, những tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa rơi đập trên kính như những viên bi lăn lách cách, cành cây rung rẩy trong cơn gió bão. Trong phòng bệnh lại yên tĩnh đến lạ, nguồn sáng duy nhất là chiếc laptop đặt trên đùi người đàn ông.
Chương Đình Quân biết tin Đào Tư Khả nhập viện, anh đã ra lệnh cho trợ lý đặt vé chuyến bay gần nhất đến thành phố C. Dù lúc đó vốn có một cuộc họp do anh chủ trì, anh cũng đã chuyển sang họp qua video.
Sau khi hết thuốc gây mê, Đào Tư Khả không ngờ người cô nhìn thấy khi tỉnh dậy lại là Chương Đình Quân. Cô có chút ngạc nhiên, nhìn anh gấp laptop lại, rồi đặt nó lên bàn trà.
Đào Tư Khả khẽ mím môi, mở miệng: “Em còn tưởng anh không muốn gặp em nữa.”
“Nếu anh có thể làm được điều đó.” Chương Đình Quân cười khẽ, “Vậy thì bây giờ anh sẽ không xuất hiện ở đây.”
Đào Tư Khả chậm rãi “Ồ” một tiếng, lại tò mò hỏi: “Sao anh biết em nằm viện?”
“Anh đã gọi điện cho em.” Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, nhẹ nhàng giải thích, “Bạn cùng phòng của em nghe máy, nói với anh rằng em đang phẫu thuật.”
“Kiều Kiều sao?” Đào Tư Khả đoán.
“Anh không hỏi tên cô ấy.” Chương Đình Quân nhíu mày, nói, “Nhưng anh nghĩ chắc là một cô gái tóc ngắn.”
“Là Kiều Kiều.” Đào Tư Khả nói, rồi có vẻ như nhớ ra gì đó, lại than thở lầm bầm: “Hôm đó sau khi anh đi, em và bạn cùng phòng đã cãi nhau.”
Chương Đình Quân có chút bất ngờ, anh rót một ly nước đưa cho cô: “Sao vậy?”
Đào Tư Khả thoáng chột dạ, cô cụp mắt, hút một ngụm từ ống hút: “Cô ấy muốn có phương thức liên lạc của anh, em từ chối, em bảo là anh không thích cô ấy.”
Lời nói của cô dường như đã làm anh vui, anh giãn chân mày, khen ngợi: “Cô gái ngoan.”
Đào Tư Khả không có phản ứng gì với lời khen của anh, cô bĩu môi hừ khẽ như trẻ con. Sau đó cô uống hết ly nước, ngước mắt nhìn anh, thử hỏi: “Vậy hôm đó anh giận em thật à?”
“Đúng vậy.” Anh thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy một tuần nay anh không liên lạc với em, là cố tình không để ý em, coi như hình phạt nhỏ?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn chờ em nhận ra lỗi, chủ động gọi điện xin lỗi anh.” Chương Đình Quân giơ tay, ra hiệu cô đưa cho anh chiếc cốc nhựa đã uống hết.
Cô làm theo, đưa chiếc cốc trong tay cho anh, rồi nghe anh chậm rãi nói: “Nhưng thực tế chứng minh, hình như điều này có chút khó khăn.”
Đào Tư Khả cắn môi, khẽ lầm bầm: “Em từng nghĩ đến việc gọi điện cho anh.”
“Nhưng em đã không gọi cho anh, Tư Khả.” Anh liếc nhìn cô, nói, “Có lẽ anh nên hỏi em, tại sao không đưa phương thức liên lạc của anh cho bạn cùng phòng của em?”
Đào Tư Khả lật người, nhắm mắt, quay lưng về phía anh, né tránh nói: “Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi.”
“Bây giờ em giống như một đứa trẻ chơi xấu.” Giọng anh lộ chút ý cười, Đào Tư Khả nghe thấy anh nói, “Anh sẽ cho em thời gian để nói cho anh câu trả lời, Tư Khả.”