Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 45: Em đang dở trò gì vậy, Tư Khả?
Đào Tư Khả nằm trên giường, mắt dán chặt vào trần nhà tối đen, lại một lần nữa mất ngủ.
Ba tiếng trước, trên xe của Chương Đình Quân, cô hỏi anh: “Anh Chương, anh muốn em làm tình nhân của anh sao?” Thật ra câu nói này không có ý gì sâu xa, chỉ là cô đã quen nghĩ gì nói nấy ở trước mặt anh. Nhưng Đào Tư Khả thừa nhận rằng, có lẽ trong lòng cô cũng có một chút cảm giác đang trút giận lên anh. Cô tự nhận bản thân có đôi chút vô lý gây sự.
Thế nhưng Chương Đình Quân lại nhìn cô với vẻ mặt khá nghiêm túc. Anh thấp giọng nói: “Tư Khả, nếu anh muốn tìm tình nhân, thật sự không cần phải phí tâm sức với em như vậy.” Ý anh là nếu anh thật sự muốn tìm tình nhân, chẳng việc gì phải chọn cô.
Đào Tư Khả cảm thấy dường như anh có chút giận, dù ngoài mặt vẫn rất tự nhiên, không để lộ bất kỳ điều gì bất thường. Cô nhìn anh với ánh mắt hơi oan ức, mím môi khẽ nói: “Anh giận sao?”
Chương Đình Quân lắc đầu, nói: “Không.”
Sau đó anh lái xe đi, suốt đoạn đường không ai nói gì, cho đến khi xe dừng trước khu ký túc xá. Đào Tư Khả lặng lẽ mở cửa xuống xe, chỉ nói một câu tạm biệt với anh. Anh ngồi ở ghế lái, khẽ gật đầu với cô qua cửa sổ.
Đào Tư Khả trở mình trên giường, quay mặt vào tường. Cô biết rõ những lời anh nói là có lý. Nhưng nghĩ đến việc từ ngày anh tiếp cận mình đã mang theo ý đồ riêng, trong lòng cô vẫn còn chút khúc mắc khó gỡ bỏ.
Cô thích anh sao? Ý nghĩ này bất chợt hiện lên trong đầu Đào Tư Khả. Nhưng rất nhanh, cô lắc đầu, xua đi suy nghĩ đó. Cô không muốn nghĩ nhiều, dù sự thật là cô có hơi phụ thuộc vào anh.
Cô cảm thấy mình không phải đối thủ của anh, cũng không thể chơi lại anh. Anh là tay lão luyện trên tình trường, còn cô chẳng khác gì một tờ giấy trắng. Cô lại nghĩ mình cần phải tránh xa anh, bởi nhìn cách anh đối xử với những người phụ nữ anh từng hẹn hò, rõ ràng anh chẳng hề để tâm. Đào Tư Khả tự thôi miên bản thân rằng anh chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú với bản thân, có thể ngày nào đó chán rồi, anh cũng sẽ vứt cô sang một bên không thương tiếc.
Đào Tư Khả cảm thấy bản thân phải giữ vững tỉnh táo, giảm thiểu cơ hội tiếp xúc với anh, không được rơi vào bẫy của anh.
Đào Tư Khả mãi đến hai giờ sáng mới chợp mắt được. Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng động do Giang Thanh Oánh gây ra. Cô mò điện thoại dưới gối ra liếc nhìn thời gian, mới sáu giờ. Cô nhíu mày khó chịu.
Tiếng phàn nàn của Nhiếp Kiều Kiều vọng ra từ sau rèm, cô ấy kéo dài giọng: “Thanh Oánh, cậu dậy sớm quá rồi đấy.”
“Xin lỗi nha, làm phiền các cậu rồi.” Giang Thanh Oánh đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng nghe chẳng thấy chút thành ý nào.
Hai mươi phút sau, Giang Thanh Oánh rời khỏi ký túc xá, kèm theo một tiếng đóng cửa nặng nề. Căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Đào Tư Khả nằm thêm một lát, rồi lại ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy lần nữa đã là buổi trưa.
Buổi tối, Đào Tư Khả tắm trong phòng vệ sinh, cô nghe thấy giọng của Trần Khê từ ban công, mang theo chút hào hứng xen lẫn tò mò. Trần Khê gọi Nhiếp Kiều Kiều:
“Này, Kiều Kiều, mau ra đây xem, có phải người kia là Thanh Oánh không?”