Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 34: Tại sao vừa rồi cậu không cho tôi gọi Tư Khả lại
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm
- Chương 34: Tại sao vừa rồi cậu không cho tôi gọi Tư Khả lại
Đào Tư Khả quay người đi đến phòng bảo vệ ở cổng, \ giơ tay gõ gõ lên cửa kính, ra hiệu cho chú bảo vệ mở cửa. Chú bảo vệ thò đầu ra ngoài, nhìn Đào Tư Khả một cái, cũng không nói gì thêm, liền mở cửa.
Lý Hạo thấy Đào Tư Khả vào cổng trường, vừa định gọi tên cô thì bị Tiêu Tư Bạch ở phía sau bịt miệng. Đợi đến khi Đào Tư Khả đi xa, Tiêu Tư Bạch mới buông tay.
Lý Hạo hít thở không khí trong lành, nói: “Tiêu Tư Bạch, cậu định giết tôi à?”
Tiêu Tư Bạch không để tâm đến cậu ta, cầm trái bóng rổ, nhảy nhẹ một cái rồi ném bóng vào rổ, bóng rổ đập xuống mặt đất phát ra âm thanh nặng nề.
Lý Hạo thắc mắc: “Tại sao vừa rồi cậu không cho tôi gọi Tư Khả lại, có thể hỏi cô ấy người kia là ai mà?”
Tiêu Tư Bạch đập đập bóng rổ, không buồn để ý: “Còn ai vào đây, chắc chắn là người thân của cô ấy thôi.”
Lý Hạo như nhớ ra điều gì đó, vuốt cằm nói: “Nói cũng đúng, hình như Tư Khả có một người chú. Hôm tôi và Trịnh Cốt ăn ở phố sinh viên, cũng gặp cô ấy và chú cô ấy cùng ăn ở nhà hàng Tây đó. Chú cô ấy trông khá đẹp trai, có vẻ là một người thành đạt.”
Tiêu Tư Bạch dừng động tác đập bóng, nghiêng đầu nhìn Lý Hạo: “Chuyện từ khi nào?”
Lý Hạo nhíu mày suy nghĩ một lúc, cậu ta cầm coca để trên bậc thang lên uống vài ngụm rồi bóp bẹp vỏ lon, nói: “Là chuyện của học kỳ trước, mấy ngày đầu khai giảng.”
Tiêu Tư Bạch gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, hai tay ôm bóng rổ, thực hiện một cú ném ba điểm. Do động tác nhảy, phần áo của anh bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo thon gọn. Tuy nhiên cú ném lần này không thành công, bóng rổ đập vào rổ, bật ra ngoài.
Lý Hạo lắc đầu, hất mồ hôi trên tóc, tự mãn nói: “Cú ném ba điểm của cậu còn chẳng bằng tôi, để anh Hạo chỉ cho cậu một chút.”
“Biến đi.” Tiêu Tư Bạch lạnh lùng đáp.
Đào Tư Khả lên cầu thang, khoác cặp sách, lén lút vào lớp học từ cửa sau.
Hôm nay Tiêu Gia đến tháng, không thoải mái nên không xuống học thể dục. Cô ấy nằm rạp trên bàn học, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng kéo ghế, cô ấy mở mắt, thấy là Đào Tư Khả thì nói: “Tư Khả, cậu đến rồi à.”
Đào Tư Khả để cặp sách vào trong bàn, thấy sắc mặt Tiêu Gia Gia hơi nhợt nhạt, liền quan tâm hỏi: “Cậu sao vậy, không khỏe hả?”
“Bà dì ghé thăm.” Tiêu Gia Gia nói nhỏ, lại uể oải đưa cốc giữ nhiệt trên bàn cho Đào Tư Khả, “Tư Khả, cậu giúp mình rót một cốc nước nóng được không?”
“Được chứ.” Đào Tư Khả nhận lấy, đi ra khỏi lớp để lấy nước nóng cho Tiêu Gia Gia.
Đào Tư Khả buồn chán nhìn vào trong cốc, theo dõi mực nước từ từ dâng lên, nghe thấy tiếng bước chân ở phía cầu thang. Cô vô thức ngiêng mặt nhìn, cho đến khi tiếng bước chân sát gần, Đào Tư Khả mới nhìn rõ người đến là Tiêu Tư Bạch, anh đang ôm một quả bóng rổ, nở một nụ cười với cô.
Đào Tư Khả lên tiếng hỏi: “Tiết đầu tiên của các anh cũng là thể dục sao?”
“Đã điều chỉnh giờ học rồi.” Tiêu Tư Bạch bước đến gần, cúi đầu nhìn cốc giữ nhiệt màu hồng trong tay cô, nói: “Đây chẳng phải là cốc của Gia Gia sao?”