Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 30: Đến khi anh bảy tám mươi tuổi vẫn dùng được
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm
- Chương 30: Đến khi anh bảy tám mươi tuổi vẫn dùng được
“Cá nhân tôi cho rằng Trình Tiêu Tiêu xinh đẹp hơn.” Doãn Văn nói xong, lại mỉm cười xin lỗi Đào Tư Khả, “Tư Khả, chị không nhắm vào em đâu, chỉ là cảm giác cá nhân thôi, khá chủ quan.”
Trình Tiêu Tiêu là học sinh lớp 11 chuyên Lý, Đào Tư Khả thường xuyên bị so sánh với Trình Tiêu Tiêu. Câu hỏi về việc hoa khôi của lớp 11 nên thuộc về ai đã được đề cập nhiều lần. Đào Tư Khả không có ấn tượng xấu về Trình Tiêu Tiêu, ngược lại, mối quan hệ của họ khá tốt.
Nhưng hiện tại, Đào Tư Khả có thể cảm nhận rất rõ sự bài xích từ Doãn Văn. Đào Tư Khả đã gặp Doãn Văn vài lần, mỗi lần đều đi cùng với Phùng Nghiên. Cô có thể đoán được tại sao Doãn Văn lại không tỏ thái độ tốt với mình.
Song Đào Tư Khả rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn, lúc này cô cong khóe môi, cười ngọt ngào nói: “Đàn chị, không sao đâu ạ, mỗi người có góc nhìn khác nhau, em cũng không quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ cần đàn anh Tiêu thấy em xinh là được.”
Vừa dứt lời, Đổng Bộ Thanh đã huýt sáo, giơ ngón cái lên nói: “Đàn em Đào khá đấy, nhưng câu này của em có phải đang tiết lộ điều gì không, vì trong phòng này chỉ có mình em là lớp 11, đàn anh không thể không nghĩ nhiều đâu.”
Đào Tư Khả mím môi, quay đầu nhìn Tiêu Tư Bạch với ánh mắt sáng rực , giả vờ ngây thơ hỏi: “Em có tiết lộ gì không, đàn anh Tiêu?”
Tiêu Tư Bạch ho khan một tiếng, không trả lời câu hỏi của Đào Tư Khả, mà lại giơ tay gõ lên vai chàng trai ngồi bên cạnh, nói: “Đổi chỗ đi, bạn gái tôi muốn ngồi bên cạnh.”
Câu nói này của Tiêu Tư Bạch đã chỉ rõ thân phận của Đào Tư Khả. Trên bàn lại vang lên tiếng xôn xao, một bạn học nữ chống cằm nói: “Không ngờ đến chúc mừng sinh nhật Tiêu Tư Bạch lại nghe được tin sốc.”
Doãn Văn bị Đào Tư Khả khéo léo châm chọc, lập tức xị mặt, lại nghe Tiêu Tư Bạch nói Đào Tư Khả là bạn gái của anh, nét mặt cô ta càng trở nên khó coi hơn, như chai gia vị bị đổ, nhất thời không biết là chua hay mặn.
Bạn học nữ ngồi bên cạnh Doãn Văn sát lại gần, thì thầm hỏi: “Cậu nghĩ hai người họ ai theo đuổi ai?”
Doãn Văn cầm quả dừa bên cạnh lên uống một ngụm, khẳng định nói: “Còn phải nói sao, chắc chắn là đàn em Đào theo đuổi Tiêu Tư Bạch, nhìn Tiêu Tư Bạch không giống người sẽ chủ động theo đuổi.”
Bạn học nữ bên: “Không hiểu nổi Tiêu Tư Bạch, tại sao không chấp nhận Phùng Nghiên, tôi thấy Phùng Nghiên trông đẹp hơn Đào Tư Khả nhiều.”
“Ai biết được chứ?” Doãn Văn bĩu môi nói, “Có thể cô gái lớp 11 này có chiêu trò gì đó.”
Đổng Bộ Thanh ngồi bên cạnh Doãn Văn, nghe thấy câu trả lời của cô ta. Đổng Bộ Thanh hơi không hài lòng, đều là bạn cùng trường mà Doãn Văn ăn nói khó nghe quá. Cậu ta đặt cốc trong tay xuống, nhìn về phía Doãn Văn: “Doãn Văn, cậu và đàn em Đào có mâu thuẫn gì à?”
“Không có.” Doãn Văn lắc đầu.
“Vậy sao cậu nói chuyện khó nghe thế, người ta có làm gì cậu đâu.” Đổng Bộ Thanh thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, “Chẳng lẽ cậu cũng thích Tiêu Tư Bạch?”