Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm - Chương 28: Vậy nên anh chẳng để ý đến ai khác cả
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Trong Mưa - Cá Vàng Nghe Sấm
- Chương 28: Vậy nên anh chẳng để ý đến ai khác cả
Ăn xong đồ Nhật, Chương Đình Quân lại đưa cô về, vừa lái xe vào khu chung cư. Đào Tư Khả tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía trước, cô có thể đọc vanh vách biển số xe, đó là xe của Lâm Hải Thanh.
Đào Tư Khả thoáng run rẩy, trượt khỏi ghế lái phụ, ôm đầu gối ngồi xổm xuống chỗ trống bên dưới. Chương Đình Quân ngỡ ngàng trước hành động kỳ quặc của cô, cụp mắt nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, Tư Khả?”
“Chiếc xe phía trước là xe của mẹ em.” Gương mặt nhỏ của Đào Tư Khả có chút nghiêm túc, “Nếu mẹ em thấy em đi ăn với một người đàn ông, sẽ đánh gãy chân em mất.”
Chương Đình Quân không nhịn được cười, anh hiểu ý đánh vô lăng, lái xe ra khỏi khu chung cư. Đào Tư Khả thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lát nữa em sẽ xuống xe ở cổng khu chung cư.”
Cô lấy mu bàn tay lau son môi trên miệng, một lát sau, cô ngẩng mặt lên nhìn Chương Đình Quân: “Anh Chương, môi em còn son không?”
Chương Đình Quân nhìn cô vừa dùng mu bàn tay lau son môi, bị lem một chút bên má lúm. Cô nhìn anh với ánh mắt sáng rực, đôi mắt đen láy, có lẽ do ánh sáng trong xe. Chương Đình Quân nhất thời không kiểm soát được bèn giơ tay ra, ngón tay vừa chạm vào mặt cô thì anh lại rụt tay lại, thay vào đó lấy một gói khăn ướt trên trung tâm tay vịn đưa cho cô: “Mặt vẫn còn một ít.”
Đào Tư Khả rút một tờ khăn ướt, cố gắng lau sạch trên mặt, rồi lại hỏi: “Bây giờ thì sao ạ?”
“Không còn nữa.” Chương Đình Quân khẽ lắc đầu, lại nhắc nhở cô, “Nhớ lau son trên mu bàn tay.”
Đào Tư Khả cúi đầu “Ồ” một tiếng, lấy khăn giấy tiếp tục lau son trên mu bàn tay trái. Sau đó, cô mở cửa xe, nói: “Em về nhà trước nhé?”
Chương Đình Quân nhìn cô, gật gật đầu, Đào Tư Khả lại bổ sung thêm: “Anh Chương, cảm ơn đã mời em ăn đồ Nhật.”
“Không có gì, đây chỉ là phần thưởng mà em thắng cược thôi.” Chương Đình Quân mỉm cười nói.
Đào Tư Khả đóng cửa xe, nói: “Tóm lại vẫn phải cảm ơn anh.”
Cô chạy vào khu chung cư, Chương Đình Quân lái xe đi. Đào Tư Khả lấy chìa khóa mở cửa, thấy Lâm Hải Thanh đang ngồi trên sofa trong phòng khách, gấp quần áo vừa lấy từ ban công vào. Bà ngẩng đầu hỏi: “Con đi đâu mà về muộn vậy?”
“Con ra ngoài ăn cơm.” Đào Tư Khả đặt tay lên tường, cởi giày da thay sang dép lê.
Lâm Hải Thanh ừm một tiếng, lại nói: “Mẹ mua ít dâu tây cho con đấy, rửa đi rồi ăn.”
“Vâng, con tắm xong sẽ ăn.” Đào Tư Khả trả lời.
Cô về phòng, ném tờ khăn giấy dính son môi để trong túi váy vào thùng rác dưới bàn học. Đào Tư Khả lấy đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm.
Tắm xong ra ngoài, điện thoại có tin nhắn từ Tiêu Tư Bạch.
Tiêu Tư Bạch: Sáng ngày mốt gặp ở trạm xe buýt nhé.
Ngày mốt là ngày nhập học. Đào Tư Khả ngồi trên ghế bên bàn học, lau tóc cười khẽ, trả lời Tiêu Tư Bạch một chữ “Được”. Sau đó, cô úp ngược điện thoại xuống bàn, Lâm Hải Thanh gõ cửa hai lần, mang đĩa dâu tây đã rửa vào.