Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ- Nhất Dạ Thịnh Hạ - Chương 25: Về sau ở trước mặt đừng nói cô ấy không tốt [7335 chữ]
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ- Nhất Dạ Thịnh Hạ
- Chương 25: Về sau ở trước mặt đừng nói cô ấy không tốt [7335 chữ]
DỊCH: Đào Phùng Lan Phương
Hai người đi thăm Tiêu Tễ Phong trước tiên, nhưng hiện tại Tiêu Tễ Phong vẫn còn đang nằm trong phòng ICU và chưa tỉnh lại, nên cũng không thích hợp để vào thăm.
Mẹ Tiêu đứng ở cửa, nháy mắt khi nhìn thấy Thịnh Viện Tuyết, giống như nhìn thấy kẻ thù, không quan tâm đến sự ngăn cản của ba Tiêu, lập tức vọt đến trước mặt cô ta, giáng cho cô ta một cái tát thật mạnh, “Cô còn có mặt mũi để tới đây sao?!”
Thịnh Viện Tuyết bụm mặt khóc rống xin lỗi, “Con xin lỗi…..Con không cố ý, con cũng không biết chuyện sẽ biến thành như vậy…..”
“Con không bao giờ muốn tổn thương anh ấy……Con thích anh ấy như vậy sao có thể đi hại anh ấy…….Con không phải cố ý……”
Nếu gác ở ngày thường, Thịnh Viện Tuyết chính là ứng cử viên con dâu tương lai tốt nhất trong lòng mẹ Tiêu, bà ta đương nhiên sẽ tin tưởng những điều mà cô ta nói, nhưng bây giờ….
Thịnh Viện Tuyết là hung thủ làm tổn thương con trai bà ta.
Chỉ cần nghĩ tới đứa con trai cưng của mình vẫn còn đang nằm trong phòng ICU lạnh lẽo, bà ta chỉ ước làm cho cô ta có thể nếm trải mùi vị của việc bị xe đâm là như thế nào.
“Một câu không cố ý sẽ bù đắp nỗi đau mà Tễ Phong phải chịu sao? Cô có biết đã mất bao nhiêu tiếng đồng hồ mới có thể giữ lại cái mạng của nó hay không?” Mẹ Tiêu tức giận nói.
Bị chất vấn liên tục, Thịnh Viện Tuyết á khẩu không nói thành lời, chỉ có thể lấy hồ sơ bệnh án của bệnh viện ra, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Con…….Đây là hồ sơ bệnh án của bệnh viện, là bệnh tình của con phát tác, trở nên mất ý thức mới có thể đâm vào Tễ Phong…….Con biết bây giờ con nói cái gì, cũng không thể bù đắp được nỗi hận của hai người đối với con, nhưng con vẫn muốn nói xin lỗi với hai người.”
Nói xong, cô ta cúi đầu hướng về phía mẹ Tiêu, “Con xin lỗi.”
Bà ta nhìn thấy Thịnh Viện Tuyết vừa khóc vừa nghẹn ngào, không cách nào có thể ưa nổi.
“Con nghe nói sản phẩm thực phẩm chức năng này rất tốt cho việc phục hồi sau phẫu thuật….” Thịnh Viện Tuyết đưa sản phẩm thực phẩm chức năng mà cô ta đang cầm trên tay.
Mẹ Tiêu ngoảnh mặt đi, không thèm liếc nhìn, “Mang theo đồ của cô và cút đi, chúng tôi không cần.”
Thịnh Viện Tuyết nghe những lời đó, giọt nước mắt lại khống chế không nổi lăn xuống, bả vai run run, giống như cô ta có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Duệ Dạ thấy vậy, vỗ vai cô ta, “Đi thôi.”
Thịnh Viện Tuyết quay đầu, dựa trên vai anh khóc rống lên, nói đi nói lại: “Anh Duệ, em không cố ý, em thật sự không cố ý, làm sao em có thể hại anh ấy, em thích anh ấy như vậy mà.”
***
“Rầm—”
Tô Giản Thù đi ra ngoài một chuyến, khi trở về, kéo cửa phòng bệnh một cái thật mạnh.
Thịnh Hạ đang ngồi dựa trên giường bệnh thì bị tiếng động này làm cho giật mình, ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô: “Chu công tử lại chọc cậu tức giận à?”