Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ- Nhất Dạ Thịnh Hạ - Chương 24: Cứu người! Mau cứu người! [7584 chữ]
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ- Nhất Dạ Thịnh Hạ
- Chương 24: Cứu người! Mau cứu người! [7584 chữ]
DỊCH: Đào Phùng Lan Phương
Tiêu Tễ Phong không nghĩ khi anh đuổi theo sau sẽ nhìn thấy một cảnh như vậy, hét to gào rống khàn cả giọng.
Thịnh Hạ chỉ kịp nghe được một tiếng hét khàn khàn ầm ĩ ở phía sau, sau đó nhìn thấy một chiếc xe ô tô lao về phía cô với một tốc độ cực nhanh.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, tay chân lạnh ngắt cứng đờ.
Cô biết mình phải né tránh, dù là chạy lên vỉa hè hoặc nấp vào chiếc xe gần đó, còn hơn là đứng bất động ở đây.
Nhưng, cô không nhấc chân lên được.
Dưới chân như mọc rễ, chặt đến mức cô không thể nhấc nổi.
“A!” Người đi đường nhìn thấy cảnh này, không khỏi hét lớn.
Thịnh Hạ cũng muốn hét lên, nhưng cô không phát ra được bất cứ thanh âm nào, rõ ràng đã bị doạ đến choáng váng.
Rầm—
Là tiếng cơ bắp, xương cốt va chạm vào xe.
Bộp!
Là tiếng người đập mạnh xuống đất.
“Đâm……Đâm người……”
“Cứu người! Mau cứu người!”
“Gọi 120! Mau gọi 120!”
“……”
Đây là một trong những con phố sầm uất, phồn hoa nhất Tứ Phương Thành, có lượng xe qua lại liên tục, vì vụ tai nạn mà đã bắt đầu gây ùn tắc giao thông.
Cảnh sát giao thông đang duy trì giao thông tại ngã tư đã nhanh chóng chạy đến và chỉ huy các phương tiện không được đỗ lại.
Người đi đường vây quanh hiện trường chật như nêm cối, có chụp ảnh, có quay video, có mặt lộ vẻ không đành lòng……
Nhưng không ai dám đến gần người nằm trên mặt đất, đang nắm chặt đôi mắt.
Trước mắt Thịnh Hạ toàn màu đỏ, màu đỏ chói mắt lấp đầy mắt cô, cô cảm thấy lạnh, sợ hãi, sự khủng hoảng xâm chiếm cả người cô.
Bên tai truyền đến tiếng vù vù ồn ào, cô loạng choạng đứng dậy, ý thức thất thường, bụng có chút đau, nhưng hiện tại cô không rảnh để quan tâm chuyện đó.
Cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tễ Phong nằm trên mặt đất, nhìn vũng máu chói mắt dưới thân anh.
Cô ngồi xổm xuống, muốn lay anh tỉnh, nhưng cô sợ máu của anh lại chảy ra, cô lại càng sợ anh cứ như vậy chết đi.
Chết……
Thịnh Hạ ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt vô hồn, cầm tay anh, nước mắt “Lộp bộp” rơi xuống mu bàn tay của anh.
“Tiêu Tễ Phong……” Cánh môi run lẩy bẩy, tiếng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
Cô còn nhớ, lần cuối cô nhìn thấy máu, là ngày mà mẹ cô qua đời, trong phòng tắm toàn là máu, chất lỏng đặc sệt hoà lẫn với nước, như vô tận.
Tiếng xe cứu thương cắt ngang bầu trời Tứ Phương Thành, nhân viên y tế nâng người lên cáng với tốc độ nhanh nhất.
Thịnh Hạ đi theo lên xe cứu thương, khi cửa xe đóng lại, cô nhìn thấy Thịnh Viện Tuyết bị cảnh sát mang đi.