Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ- Nhất Dạ Thịnh Hạ - Chương 15: Tai tiếng bừa bãi
Cái gọi là tai tiếng, đại khái chính là hoàn cảnh hiện tại của Thịnh Hạ.
Cô muốn lôi những người ở sau lưng cô khua môi múa mép ra để hỏi xem bọn họ có tận mắt nhìn thấy cô cởi hết quần áo câu dẫn đàn ông không, hay là thấy cô mặc đồ lót gợi cảm đi dụ dỗ lão tổng? Những chuyện như vậy đã phát sinh lúc nào và ở đâu?
Nhưng, cô chính là không thể.
Bất đắc dĩ lớn nhất của người trưởng thành đó là, dù có bất kể nỗi đau đớn hay oan uổng gì thì cũng phải tỏ ra bình thường mà nuốt xuống. Chứ không phải ra sức cãi vã đến khàn cả giọng để giải thích, vì chẳng mấy ai chịu quan tâm đến sự thật. Bọn họ chỉ muốn một vở kịch kích thích mà thôi.
“Tổng giám đốc Thịnh…..” Thư ký nhỏ co rúm nhìn Thịnh Hạ ngồi trước bàn làm việc, định nói lại thôi.
Thịnh Hạ ngẩng đầu, mắt nhìn văn kiện quyết định của Hội đồng quản trị đưa xuống, ánh mắt bình tĩnh, cô mơ hồ cũng đoán được.
Cô vươn tay hướng thư ký nhỏ, đầu ngón tay cắt tỉa độ cung hoàn hảo, ngón tay tinh tế thon dài trắng nõn.
Thư ký nhỏ nhìn cô một cái, nắm chặt văn kiện trong tay, mấy giây sau đưa đến cho cô, “Sáng nay Hội đồng quản trị triển khai hội nghị, cho rằng…..Cho rằng những lời đồn đãi gần đây sẽ gây ra tổn thất lớn cho công ty, Vì vậy……Vì vậy……”
“…….Tạm thời cách chức.” Thịnh Hạ nói ra câu ở phía sau.
Thư ký nhỏ chần chờ gật gật đầu, “……..Đúng vậy.”
Theo sau đó là sự trầm mặc kéo dài, Thịnh Hạ ngả về phía sau lưng ghế, vừa mới tốt nghiệp cô đã đến Duệ Thị làm việc, bao năm qua cô cũng đã hạ xuống biết bao lệnh đình chỉ cho nhiều người như vậy, không nghĩ tới bản thân mình sẽ nghênh đón ngày này.
“……Chủ tịch Duệ đâu?” Quyết định của Hội đồng quản trị, Duệ Dạ có biết không?
Thư ký nhỏ dừng một chút, da đầu căng dại: “……Chủ tịch Duệ ngài ấy, trợ lý Tống nói, Chủ tịch Duệ có việc phải làm, nói là……Tôn trọng quyết định của Hội đồng quản trị……”
Tôn trọng quyết định của Hội đồng quản trị?
Đó chính là ngầm đồng ý cho Hội đồng quản trị bãi nhiệm cô có phải không?
Thịnh Hạ mỉm cười một cách buồn bã, “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi.”
Cô muốn, ở một mình.
Sau khi bàn giao xong công việc trong một buổi chiều, Thịnh Hạ lái xe đến một quán bar không mấy rực rỡ, cũng may ở đây rất yên tĩnh và kín đáo.
Cô nghĩ, ở đây không ai quen ai, cuối cùng cô cũng có thể cởi bỏ lớp mặt nạ nhu hoà giả tạo, trở lại một Thịnh Hạ lạnh nhạt vô cảm.
“Này, uống một mình cũng chán, cùng nhau ngồi một bàn đi.”
Động tác ngửa đầu uống rượu của Thịnh Hạ bởi vì giọng nói bên cạnh mà đình trệ.
Người bên cạnh cô rõ ràng rất tự nhiên, cô còn chưa kịp nói lòi từ chối thì ngời bên kia đã ngồi xuống đối diện cô.