Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ- Nhất Dạ Thịnh Hạ - Chương 12: Cô ấy ... dường như đang khóc
- Metruyen
- Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ- Nhất Dạ Thịnh Hạ
- Chương 12: Cô ấy ... dường như đang khóc
“Ngày thường thật đúng là nhìn không ra……”
“…….Cô nói xem, đi hạ dược đàn ông đều có thể làm ra, những thành công cô ta có được, chắc là……phục vụ trên giường mà có đi.”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, những lời này không biết là truyền từ miệng ai ra, lại lan truyền một cách chóng mặt.
Trong thời gian ngắn, những thành tích ấn tượng và tất cả những cống hiến của Thịnh Hạ cho công ty, đều có được bằng cách cô giở thủ đoạn.
Phòng trà, nơi tụ tập của những câu chuyện bát quái.
Thịnh Hạ chỉ muốn tới đây pha ly cà phê, lại không khéo nghe hết thảy hoàn toàn, lúc này cô cũng chỉ mới biết được, hoá ra sự việc đã khuyếch tán đến trình độ này.
Phục vụ trên giường sao?
Cô thê lương nhếch khoé miệng, nhưng, cô lại có thói ở sạch thì làm sao bây giờ?
Đứa con ngoài giá thú, kẻ thứ ba, phục vụ trên giường, hạ dược kết hôn……Cũng chỉ là một buổi trưa ngắn ngủi, hai chữ Thịnh Hạ nghiễm nhiên đã trở thành từ đồng nghĩa với phóng đãng và vô liêm sỉ.
Tổng giám đốc Thịnh trong công ty được mọi người tôn trọng, cũng là lúc này mới biết được, hoá ra lại có nhiều người hận không thể lôi cô treo lên đỉnh hổ thẹn như vậy. Chỉ là lời đồn này đã được thêm mắm thêm muối rồi thôi.
“…….Tổng giám đốc Thịnh.” Thư ký Dương nhìn người phụ nữ đứng yên trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thịnh Hạ “Ừ” một tiếng cũng không có quay đầu lại.
Thư ký Dương có chút bất lực đứng đằng sau, “Những lời đó, mấy người đó……chính là cuộc sống sinh hoạt quá nhàm chán, mới có thể bàn tán như vậy………Tôi, tôi biết tổng giám đốc Thịnh không phải là người như vậy.”
Thịnh Hạ nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn đằng sau cửa sổ sát đất, “……..Buổi tối, bữa tiệc cùng Chủ tịch Tiền, lúc mấy giờ?”
Thư ký Dương ngẩn ra một lúc, ngơ ngác trả lời: “……Hai, hai giờ sau.”
Dứt lời, tựa như vừa nghĩ tới cái gì, lại vội vàng hỏi một câu, “…….Tôi, gọi điện thoại chuyển sang ngày mai?”
Cô nghĩ, đã xảy ra chuyện như vậy, tổng giám đốc hẳn sẽ không có tâm tư đi xã giao, đặc biệt là…….Chủ tịch Tiền kia, danh tiếng ở trong giới không được tốt lắm.
“Như cũ, đi sắp xếp đi.” Thịnh Hạ nhàn nhạt nói một câu, giống như, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thói quen của cô thư ký nhỏ là cô nói gì nghe nấy, lúc đóng cửa nhìn không được liếc thêm một cái. Cũng không nghĩ đến đây sẽ là một hình ảnh mà cô không thể quên được sau này.
Cô nhìn thấy……từ khi Thịnh Hạ bước vào công ty cho đến nay, dường như không có thứ gì có thể ngăn nổi cô, những việc khó khăn thì tổng giám đốc Thịnh đều giải quyết dễ dàng. Bây giờ, cô đang ngồi xổm trên mặt đất, như một đứa trẻ bất lực, cúi đầu thật thấp.
Cô….. dường như đang khóc.
Khi đó, Thư ký Dương không biết cảm giác của mình là gì, nhưng cảm giác đó, khiến mũi cô có chút cay.