Nợ Em Một Cảm Giác An Toàn//Vegaspete - Phiên ngoại: Lắc chân hay xích chân?
“Tiểu thiếu gia, cậu đi đứng nhẹ nhàng thôi, ở đây không phải nơi chúng ta có thể tùy tiện bay nhảy đâu ạ”.
“Thiếu gia nhỏ ơi, cậu đã hứa với ông chủ sẽ ở yên trong này mà”.
Cả dàn vệ sĩ đứng bên cạnh chiếc xe Corvette Stingray còn chưa khỏi hết bàn hoàn sau khi thấy tiểu thiếu gia của bọn họ chạy tọt ra ngoài. Đã bị loại hành động gây tiếng ồn của nhóc con làm cho đứng ngồi không yên.
Vì bên dưới cổ chân của nhóc cưng có mang chiếc lắc chân bằng vàng có gắn chuông.
Nên âm thanh leng keng vô tình như cố ý, vang lên thật nhộn nhịp giữa không gian lạnh lẽo, của căn nhà được thiết kế theo hơi hướng cổ điển, trầm tĩnh như thế này.
Em cơ bản không để mấy lời ngăn cản vô tri đó vào tai, chỉ tay lần lượt từ trái sang phải.
Sau đó lại móc ra từ trong balo unicorn một chiếc roi thừng, được bố tặng lúc vừa tròn năm tuổi.
“Đứng hết đó, ai dám nhích một centimet, tôi sẽ đánh gãy chân người đó”.
Cậu chủ nhỏ của bọn họ tuổi thì không bằng ai, nhưng lời nói và tính cách ngang ngược quả thực không ai bằng.
Đây chính là gia tộc phụ của nhà Theerapanyakul sao? Nó thực sự to hơn em nghĩ, em tưởng tượng mình có thể xây tám chục cái nhà banh ở đây.
Giữa cái uy nghiêm của thứ gia đột nhiên xuất hiện một cục bông nhỏ. Người làm cũng chẳng biết nhóc này là ai, từ đâu tới.
Chỉ thấy cái bộ dạng này không giống như con nhà tầm thường. Đầu đội một chiếc mũ nồi thiết kế vừa đáng yêu vừa tinh tế.
Lưu Ngôn lúc này cùng vệ sĩ bước từ hướng phòng họp đi ra liền bắt gặp một tiểu thiên sứ.
Hắn cao hơn nhóc con này tận một sải tay, nên rất thuận tiện trong việc xoa đầu đối phương.
Vốn chỉ là thấy dễ thương nên sờ thử thôi, nào ngờ tóc của nhãi con này vừa mềm vừa thơm, khiến hắn nhất thời được nước làm tới trêu đùa.
“Ồ ngài Gun mới đẻ thêm đứa nữa à? Trông đáng yêu thế nhỉ?”
Sự bài xích hiện rõ trên mặt, em hất cánh tay thối tha ấy ra một cách dứt khoát.
“Muốn đẻ đứa con vừa xinh vừa thông minh như tôi bộ dễ lắm à? Dễ như thế thì anh đẻ tôi xem nào?”
Lưu Ngôn trợn mắt ngạc nhiên, thoạt nhìn đứa nhỏ này chắc chắn không phải con của osin rồi.
Nhưng trong giới “cậu ấm cô chiêu” thế hệ này, làm gì có tiểu tử nào không những lanh lợi còn đáng yêu như thế.
Hắn quyết tâm thăm dò, đẩy kính đen lên vén ngang tóc giới thiệu.
“Tôi đùa thôi mà, em không biết tôi là ai à? Tôi là cậu cả nhà họ Lưu, con trai của người đứng đầu sòng bạc nổi tiếng bậc nhất Bắc Kinh…tên Lưu Ngôn”.
Nhóc con trước mắt mắt chữ A mồm chữ O thốt nên chữ ồ.
“Hèn gì, tôi thấy anh quen quen…hóa ra là đã từng gặp anh, anh còn cười với tôi nữa mà”.