Nhớ Mãi Không Quên (Edit~H) - 🍑Chương 8: Mê Hoặc🍑
Ngày trận bóng rổ diễn ra, thời tiết thực tươi đẹp, ánh nắng chang hòa, Trình Niệm Niệm ngồi ở trên đài nhìn đội cổ động viên nhảy múa cổ vũ nhiệt tình trên sân thể dục.
Mắt trộm nhìn bóng dáng Lục Diễm đứng một bên ở sân bóng anh tuấn tiêu sái, nội tâm bỗng dâng lên một cảm giác không thể tưởng tượng.
Ngày đó, cũng giống hôm nay thời tiết tươi đẹp, tấm màn mỏng che đậy một ít ánh sáng chói mắt, toàn bộ văn phòng mang hơi thở nhu hòa.
Nhìn người ngồi, Trình Niệm Niệm cảm thấy dường như những thân mật mê hoặc ngày đó đều là ảo giác, thanh âm lãnh đạm nói, đồng ý thỉnh cầu của mình.
“Cảm ơn học trưởng.” cô không biết mình làm thế nào để áp xuống nội tâm chua xót phức tạp, rũ mi mắt xuống, chuẩn bị rời đi.
“Trình Niệm Niệm,” hắn lại lần nữa mở miệng đánh gãy ý định của cô.
“Dạ?” Trình Niệm Niệm chớp mắt nghi hoặc, nhìn về phía đối phương.
Song hắn chỉ nhẹ cầm mắt kính gọng vàng tháo xuống, hơi thở khẽ biến, mắt đào hoa tuấn dật nhìn về phía cô, “Em có muốn nhậm chức trợ lý của tôi hay không?”, đỉnh mày chuyển động, cô gái mắt thất thần, “Dạ?”
Hồi tưởng phản ứng ngày đó của chính mình, Trình Niệm Niệm không khỏi ảo não lẩm bẩm một tiếng, đầu nhỏ rũ xuống, cảm giác mình mỗi lần đều bị Lục Diễm nắm mũi dắt đi, mơ màng hồ đồ mà đáp ứng, mấy ngày nay ở bên người anh ấy ngây ngốc, Trình Niệm Niệm cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng không thích hợp.
Chỉ cần anh ấy thoáng tới gần cô cả người cô liền sẽ nhũn ra, Lục Diễm từ sau lưng cùng cô nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, cô sẽ ngay cả xương cùng cũng run lên, trong lòng mười phần hỗn loạn.
Ngày đó cô đi theo Lục Diễm đi đại học A, thương lượng xong trận bóng rổ, sau đó cùng người phụ trách bên đó ăn cơm, trên bàn cơm bọn họ nói chuyện rất náo nhiệt tiếng hoan hô cũng không thiếu, mọi người đều thử thăm dò quan hệ của cô cùng Lục Diễm, Lục Diễm duỗi tay gác sau lưng ghế của Trình Niệm Niệm, như là nghe không hiểu họ hỏi cái gì, cũng không đáp lời.
Rượu đủ cơm no, Trình Niệm Niệm nhớ kỹ trước khi dùng cơm, đánh tay lái đưa Lục Diễm thoạt hơi say về nhà.
Trong phòng hai màu trắng đen quạnh quẽ, cô vất vẻ đem người đỡ vào phòng đẩy lên giường, Trình Niệm Niệm thở hỗn hển ngồi ở bên cạnh nhìn dung nhan ngủ say.
Qua mấy ngày tiếp xúc, Trình Niệm Niệm như nhìn thấy một Lục Diễm khác hoàn toàn, anh ấy luôn có một đôi mắt đào hoa tà tứ nhìn đến khuôn mặt nhỏ của cô cũng đỏ bừng.
Cô nhịn không được nhìn anh, nhìn kĩ vào đuôi mắt đặc biệt, vô ý vô thức tham luyến cảm giác kéo gần khoảng cách da thịt, Trình Niệm Niệm bỗng nhiên bừng tỉnh, không dám hồi tưởng sẽ ăn luôn người ta cô còn chưa chuẩn bị, cô phải mau chóng rời khỏi đây Trình Niệm Niệm đứng dậy chạy biến, cũng không dám quay đầu lại nhìn mà đào tẩu, cô cũng bỏ lỡ đáy mắt màu đen thâm thúy của người đã thanh tỉnh nằm trên giường.