Nhớ Mãi Không Quên (Edit~H) - 🍑Chương 30: Tương Tư Niệm🍑
Thành phố N năm nay mùa đông phá lệ lạnh, viện nghệ thuật tổ chức thi sớm, kết thúc cũng sớm.
Trình Niệm Niệm vốn dĩ sợ lạnh, coi không quen thời tiết ở đây, ban đêm muốn ôm cái lò lửa lớn như Lục Diễm mới ngủ được, có mấy ngày Lục Diễm đi đến trường học cô luôn làm nũng ôm hắn không buông tay.
Lục Diễm dở khóc dở cười đành phải dỗ cô, vỗ vỗ để cô tiếp tục ngủ, trong lòng thầm nói phải nhanh một chút trang bị máy sưới ở nhà.
Lục Diễm thi mấy ngày nay, Trình Niệm Niệm khó có được nói muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn, Lục Diễm buồn cười nhìn cô ở trong ổ chăn ấm áp vẫn ra không được, cuộn thành khối cầu, trong miệng lẩm bẩm “Lập tức, lập tức em đi ngay… Em lại nằm một hồi sẽ…”.
Hắn sờ sờ đầu cô nói, “Ngoan, em tiếp tục ngủ được không?”.
“Không được không, em phải dậy!”
Trình Niệm Niệm bọc chăn giống hệt kén tằm cưng dịch dịch đi, cầm lấy áo bông đặt ở mép giường.
Lục Diễm nhìn cô như vậy cũng chỉ cảm thấy rất đáng yêu, hắn nhịn không được cười ra tiếng, giúp cô lấy quần áo, đứng dậy đi rửa mặt.
Ra khỏi phòng tắm, nhìn đến cô mặc quần áo lông xù xù, ôm lấy hai chân ngồi ở trên ghế chờ hắn, ngoan ngoãn đến không chịu được.
Lục Diễm nâng cô lên, eo chống chân bế cô lênđặt ở trên giường, xả chăn che lại chân nhỏ lỏa lồ “Quá mấy ngày chúng ta đi thành phố X chơi được không ? Nơi đó sẽ có chút ấm áp?”
Trình Niệm Niệm chớp đôi mắt gật gật đầu, “Vâng!”
Nhưng bất đắc dĩ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, bên ngoài Lục Diễm gây dựng sự nghiệp, mấy cái dự án của công ty thi nhau đuổi tới của, nê kế hoạch đành phải ngâm nước nóng.
Trong lòng Trình Niệm Niệm khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng cô cũng biết nặng nhẹ, hiểu chuyện an ủi Lục Diễm mặt đầy vẻ xin lỗi, kéo kéo góc áo hắn “Không có việc gì đây, chúng ta lần sau lại đi cũng được…”
Đại khái là cái từ “Lần sau” này lại tiến sâu vào lòng Lục Diễm, cô gái nhỏ rúc ở trên sô pha đắp thảm nhung, hắn xốc thảm đem cô bế lên, chế trụ mông nhỏ chỉ có quần lót, áo lông mềm mại bao vây lấy gương mặt thủy nộn.
Ngón cái nhẹ niết cằm cô, hắn nghiêng đầu hôn lên cánh môi cô, nếm được hương vị thơm ngọt lại nhịn không được lại duỗi đầu lưỡi càng sâu để tìm kiếm, hấp thu hơi thở của cô.
“…Ăn cái gì, lại ngọt như vậy ?”
“…Dâu tây, anh ăn không…Ưm…”
“…Ăn em là đủ rồi”
——————
Kế hoạch du lịch bị hủy bỏ, Trình Niệm Niệm cũng không vội về nhà, cô nghĩ có thể ăn tết cùng hắn ngồi ngốc cùng nhau, nhưng Lục Diễm mỗi ngày đều rất bận, chỉ có buổi tối từ công ty trở về mới có thể ở bên cô.
Lục Diễm nhìn cô mỗi ngày ở nhà cũng nhàm chán, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang xem TV hắn bế lên ôm vào trong ngực, “Muốn đến công ty cùng anh không?”