Nhất Niệm Tương Tư (Đoản) - Đào Hoa Rụng Cánh
Đào Hoa Rụng Cánh
Tác giả: Lucifer Nguyễn
________
“Kiếp kiếp luân hồi, muội sẽ không còn nhớ huynh là ai. Với huynh như vậy rất nhẫn tâm”
“Mỗi một kiếp sau, nếu nàng lại quên ta, ta sẽ tới tìm nàng, khiến nàng yêu ta thêm một lần. Nàng không cần nhớ rõ ta, ta nhớ rõ nàng là đủ rồi”
“Như vậy chàng sẽ rất mệt mỏi”
“Ta sẽ không mệt mỏi, vì trong tâm nàng có ta, linh hồn nàng luôn mong được gặp lại ta. Nàng có thể quên ta, nhưng tình yêu của nàng với ta, nàng nhất định không được quên”
“Tuý Hiên, huynh nhất định phải chờ muội luân hồi, muội muốn mỗi kiếp đều được yêu huynh, cùng huynh bên nhau tới bạc đầu”
“Nhất định!”
…
Đã qua bao lâu? Mấy trăm năm hay mấy ngàn năm? Ta đã dần lãng quên đi thời gian, chỉ ở Đào Hoa Cốc này dõi theo âm thanh luân hồi của nàng ấy. Lãng quên một kiếp, kiếp sau ta sẽ khiến nàng ấy lại yêu ta, lại trải qua một đời hạnh phúc. Chỉ là lớp lớp hoa đào, từ khi nào đã nhuốm màu bi thương?
_______________
“Cô nương, rượu hoa đào nàng ủ sai cách rồi”
Nàng giật mình rơi cả hũ rượu. Hắn lại ngồi trên cành đào mà bày dáng vẻ tươi cười nhìn nàng.
“Phản ứng thật đáng yêu”
“Ngươi là ai?”
Đào Hoa Cốc ngoài nàng ra vốn không ai vào được. Sao tự dưng xuất hiện một nam tử yêu nghiệt như này.
“Ta là người canh giữ nơi này, hoa đào nở ta sẽ xuất hiện”
“Thật sao?”
“Hậu nhân Diệp Gia lại có người ngốc như vậy. Chẳng qua, lại có gương mặt rất xinh đẹp”
Tiếng nói như tiếng gió thì thầm bên tai, mang theo hương hoa đào nồng đậm.
_______
Đào Hoa Cốc vốn tĩnh mịch giờ lại vang lên tiếng nói cười vui vẻ…
“Hoa đào huynh dạy ta ủ rượu đi”
“Gọi ta là Tuý”
“Vậy huynh dạy ta nhé”
“Nàng ra đây”
…
“Tuý ca, sao hoa trong áo huynh lại rơi ra được vậy?”
“Tuý ca, người huynh thật thơm, hương hoa đào thật dễ chịu”