Nhật Ký 1001 Quy Tắc Trêu Đùa Con Trai Của Tra Nữ - Quy tắc 8: Cảnh giác là quy tắc nằm lòng
- Metruyen
- Nhật Ký 1001 Quy Tắc Trêu Đùa Con Trai Của Tra Nữ
- Quy tắc 8: Cảnh giác là quy tắc nằm lòng
Tôi nhận được một thông báo từ sếp. Chuyện là công ty làm ăn tốt nên thưởng nhân viên một chuyến du lịch cuối quý. Bình thường mọi năm chúng tôi đều đi vào mùa hè, nhưng năm nay có vẻ ông sếp yêu quý của tôi đã thật sự chịu chi để làm vừa lòng mấy con cu li tư bản là tôi.
Sếp quyết định đi biển khi mùa hè vẫn chưa thực sự thiêu đốt Hà Nội. Tất nhiên tiết trời tháng tư đã hết lạnh nên những bộ cánh diêm dúa của biển đã có đất diễn.
Chỉ có điều, sếp tỏ vẻ bí ẩn, thi thoảng lại hí hửng xoa cằm, thi thoảng lại cầm điện thoại cười hi hí một mình. Tôi với mấy chị làm cùng thi nhau đoán là sếp nhà mình mới có người yêu (và chắc sẽ đem người yêu đi chơi). Haizzz dù sao sếp tôi cũng ngót nghét 30, tôi nghe kể là sếp đã startup từ ngày còn lăn lộn ở giảng đường trường Kinh tế Quốc dân. Từ một chàng trai mặc áo ba lỗ, chân đi dép lào để trở thành một người sếp ở công ty trẻ chỉ có quy mô vài chục người, sếp đã nhận được rất nhiều sự kính trọng từ phía nhân viên như chúng tôi. Nhưng bằng một cách nào đấy, sếp vẫn ế.
Tôi chỉ thi thoảng nhiều chuyện vậy thôi, chứ thực tế sếp có người yêu hay không cũng không ảnh hưởng đến tôi. Tôi bận sắp đồ chuẩn bị cho một chuyến đi biển pre-summer.
Sáng hôm ấy, gà còn chưa gáy, chó cũng chưa ngủ, và dù nhà tôi không nuôi hai con này nhưng tôi cứ đoán thế, còn tôi đã phải vác cái thân xác mình dậy. Đôi khi tôi tự hỏi mình có thực sự cần được đi chơi không. Mình có thực sự thích đi biển không. Hay thôi đơn giản hơn là mình có thực sự cần đi làm không?
Nhưng lí trí tôi vẫn đủ tỉnh táo để ép bản thân ngồi dậy, và nhờ bố chở đến điểm tập kết lên xe du lịch.
Đến nơi, tôi nhận thấy đoàn du lịch hôm nay là lạ. Rõ ràng văn phòng không thiếu đấng nam nhi, nhưng sao hôm nay số lượng cứ ít ít. Đã thế sếp còn hí hửng đứng cạnh một chàng trai chân dài cả thước, ước chừng mét tám, mắt thụy phụng cùng với chiếc nốt ruồi bên má.
Vâng, đó chính là Gia Định. Có vẻ như số phận của tôi cứ gắn với tên này mới chịu. Và nhìn xem, cái gương mặt đẻ ra ở số đào hoa đang khiến các chị em trong công ty tôi điên đảo hết cả. Mấy em gái thực tập ngại ngùng đã đành, đây chị leader hình như mới cưới tháng trước cũng ghé vào tai tôi bảo: “Chị mà trẻ thêm mấy tuổi nữa thì mấy con hàng này chết với chị.”
Có lẽ Gia Định mới bật mode tổng tài bá đạo, khi mà biết bao chị em trong công ty trông ngóng thì Gia Định chọn ngồi kế bên tôi. Cái mặt dương dương tự đắc ý bảo “Cô gái này không bị mình hấp dẫn sao? Thật thú vị, em phải là của tôi”.
Ai đó, bất kể ai, giới tính nào cũng được, hốt cái thằng tra nam này đi hộ tôi. Tôi tôi tôi quá mệt mỏi rồi.
“Chị.”
“Chị ơi.”
“Chị Hân.”
Thôi được rồi đấy Gia Định. Em cứ gọi mãi cũng có thể thay đổi sự thật là em lừa dối tình cảm tôi đâu. Sao? Giờ muốn gì? Em sai rồi chị tha lỗi cho em nhé à?
Thấy tôi cuối cùng cũng chú ý, Gia Định lại sáp vào tôi thêm một tí. Tôi – từ bé đến giờ chưa bao giờ chịu thua ai – lại dịch ra một tí. Gia Định trừng mắt lên, lại sáp vào một tí. Tôi trừng mắt trả lại, rồi dịch ra một tí nữa…