Nhật Kí Mều Béo Và Gà Con - Sống chung và đôi lần cãi vã
1.
Sau khi xác định rõ ràng hướng đi của cả hai, chúng tôi quyết định sống chung với nhau.
Thật ra cả hai quyết định thì cũng không hẳn, là tôi tự ý quyết định thì đúng hơn. Khi đó trọ của tôi vừa hết hợp đồng, tôi thì lại lười đi kiếm trọ khác thế là trước ngày phải chuyển đi tôi tức tốc xách vali đồ chạy sang chỗ anh. Tôi nhớ khi ấy là bảy giờ tối, tôi đứng trước cửa nhà anh giả vờ làm vẻ tủi thân:
“Hức, em bị người ta đuổi đi rồi, anh chứa chấp em cả đời đi.”
Mặt anh lúc đó toàn là bất lực, anh thở dài rồi nói với tôi:
“Vào đi, tủ đồ anh lớn nên không lo.”
Vậy là sáng hôm sau anh liền mang xe thu dọn hết toàn bộ đống tàn cuộc của tôi bên trọ cũ sang nhà anh.
Sau này mỗi lần nhớ lại chuyện đó tôi đều rất cay cú, bạn bè bảo tôi sao mà mất giá thế, phải để anh ngỏ lời rồi vác tôi về nhà mới đúng. Thế là một lần khi anh đang đọc sách, tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh anh hỏi:
“Sao hồi đấy anh không ngỏ ý sống chung với em mà em phải tự mình ôm đồ sang thế?”
Anh không biểu cảm, mắt vẫn tập trung vào trang sách đang đọc dở:
“Anh thích há miệng chờ Chíp rụng. Với lại em cũng đâu có chờ anh nói, em biết tính anh muốn chậm mà chắc còn gì, là em không đủ kiên nhẫn tự giao mình vào hang cọp trước.”
Thôi được rồi, da mặt tôi dày, mất giá cũng được.
2.
Cam là một người sống khá là có nguyên tắc theo tôi thấy. Ngày bình thường phải đi làm sống vậy tôi không nói, nhưng đến cả ngày Chủ Nhật cũng thế thì tôi không hiểu.
Một ngày của anh sẽ bắt đầu vào lúc năm giờ sáng, sau đó anh sẽ làm việc hoặc học bài. Sáu giờ thì ra ngoài ăn sáng và đi chợ, trở về thì tiếp tục học hành và làm việc tới mười giờ thì nấu cơm. Mười hai giờ trưa là xong xuôi hết ngủ trưa, hai giờ chiều tiếp tục làm người con của tư bản đến bốn giờ thì nấu bữa tối và tắm rửa. Bảy giờ tối nếu rảnh không có chi thì anh thường sẽ xem mấy trận đấu game Liên Quân hoặc đọc sách, bận thì mọi người hẳn cũng đã hiểu. Lịch trình này sẽ kết thúc vào lúc mười giờ đêm.
Thế nhưng từ khi có tôi, thói quen của anh dần thay đổi. Sáng nào anh cũng dậy trễ hơn lịch trình từ một đến hai tiếng đồng hồ, tôi hỏi thì anh bảo:
“Sáng mở mắt dậy thấy em nằm trong lòng anh nhìn ngu ngu ngơ ngơ nên không cầm lòng được nằm thêm chút nữa.”
Tới tối thì toàn mười một, mười hai giờ mới được chợp mắt, lỗi là tại tôi, tại tôi nói quá nhiều. Hầu như đêm nào nằm cạnh anh tôi cũng hỏi đủ thứ chuyện trên đời, thậm chí còn bắt anh kể lại chuyện mập mờ cũ hồi xưa của anh nữa. Rõ ràng vô bổ là thế nhưng lần nào anh cũng kiên nhẫn nghe tôi hỏi rồi trả lời từng cái. Sự hành hạ của tôi sẽ kết thúc khi anh bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài và không còn đủ sức để trả lời thêm nữa.
Từ ngày có anh bên đời tôi cũng thay đổi nhiều thói. Từ một đứa sáng thì chín mười giờ mới mở mắt, tối thì hai ba giờ sáng mới ngủ nay lại dậy sớm và ngủ sớm lạ thường.