Nhắm Vào Tim Em - Chương 9: Những năm tháng thầm thương (4).
Chương 9: Những năm tháng thầm thương (4).
Lúc Tư Dĩ Thâm cùng mọi người hoàn thành nhiệm vụ trở về là đã hơn 5 giờ sáng. Ngôn Sướng ngồi chờ cả buổi, không biết từ khi nào đã ghé lên bàn ngồi ngủ. Ông lão ân cần lấy cái chăn mỏng đắp lên cho cô.
Nghe thấy tiếng xe trở về, Ngôn Sướng nháy mắt liền tỉnh dậy. Cô đứng lên, gỡ tấm chăn ra vắt trên ghế, cầm lấy máy ảnh chạy nhanh ra ngoài.
Ngôn Sướng nhìn các chiến sĩ một đêm không ngủ từ trên xe bước xuống, xếp hàng, điểm số, giải tán.
Trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả đều trở về, không thiếu người nào.
Tư Dĩ Thâm thân hình thẳng tắp, tư thái đỉnh đạc đứng ở đầu hàng.
Sau khi đội trưởng Tô Thừa Trạch hô giải tán, mọi người đều sôi nổi tản ra. Tư Dĩ Thâm đem súng đưa cho Lục Tùng, nói: “Cậu cất súng dùm tôi.”
Sau đó liền chạy chậm về phía Ngôn Sướng.
Ngôn Sướng trơ mắt nhìn anh đang đứng trước mặt mình, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên người anh, nhìn cô cười nói: “Tôi về rồi.”
Trong một khoảnh khắc nào đó, Ngôn Sướng đã muốn tiến lên ôm anh một cái.
Tuy rằng chỉ chợt qua thôi, nhưng Ngôn Sướng lại cảm thấy hoảng sợ với suy nghĩ của mình.
Cô cũng nhìn anh cười, “Hoan nghênh cậu bình an trở về.”
Lục Tùng đi tới bên cạnh, cố ý nhắc nhở Tư Dĩ Thâm: “Tư Dĩ Thâm, cậu còn không đi phòng y tế coi vết thương đi!”
Ngôn Sướng trong nháy mắt trở nên lo lắng, vội vàng hỏi: “Cậu bị thương hả? Bị chỗ nào?”
Tư Dĩ Thâm trừng mắt liếc nhìn Lục Tùng miệng nhanh hơn não, rồi sau đó trấn an Ngôn Sướng: “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Ngôn Sướng mím môi, không nói gì liền kéo anh đi thẳng đến phòng y tế. Cô mới vừa chạm vào cánh tay thì nghe thấy anh hít vào một hơi, cố kìm nén cơn đau.
Cô gần như lập tức buông tay ra, Ngôn Sướng nhăn chặt mày, nâng tay lên. Vì không biết chỗ nào của anh bị đau, nên lại đặt tay xuống. Cô rũ đầu áy náy nói xin lỗi anh: “Thực sự xin lỗi, có phải tôi đụng trúng miệng vết thương của cậu rồi không?”
Tư Dĩ Thâm định đưa tay xoa đầu cô, nhưng tay vừa mới đưa lên đã bị Ngôn Sướng bắt lại,
Ngôn Sướng nhìn chằm chằm vào vệt máu dính trên cổ tay áo, mày cau lại thật chặt. Sau đó cô cứ cầm cánh tay anh như vậy, lôi anh tới phòng y tế.
Tư Dĩ Thâm nhìn cô kéo anh đi phía trước, còn bản thân đi theo bước chân cô ở đằng sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh khảnh, nở nụ cười.
Tới phòng y tế, nữ bác sĩ vừa mới nhìn thấy Tư Dĩ Thâm, cười cười hỏi: “Cậu lại bị thương ở đâu nữa rồi?”
Tư Dĩ Thâm sắn tay áo lên, lộ ra miệng vết thương, “Bác sĩ, bị thương ở đây.”
Trong lúc bác sĩ xử lý vết thương cho Tư Dĩ Thâm, Ngôn Sướng ở bên cạnh nhìn, mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.