Nhắm Vào Tim Em - Chương 8: Những năm tháng thầm thương (3).
Chương 8: Những năm tháng thầm thương (3).
Sáng sớm, cuộc thi bắn súng dành cho Lực lượng Cảnh sát Vũ trang chính thức diễn ra.
Ở hội trường thi đấu, nhóm phóng viên bao gồm Ngôn Sướng và Du Tắc đang chuẩn bị cho công tác phỏng vấn và đưa tin. Tư Dĩ Thâm không biết ở đâu chui ra đứng ở phía sau cô.
“Ngôn Sướng.”
Cô bất ngờ quay đầu lại nhìn, người đàn ông mặc quân phục chỉnh tề, đeo kính bảo hộ, ôm khẩu súng ngắm trong tay.
“Cậu không đi chuẩn bị thi đấu hả?” Ngôn Sướng giương đôi mắt khó hiểu nhìn anh.
Tư Dĩ Thâm nghiêm túc nói: “Tôi muốn cá cược với cậu.”
Ngôn Sướng: “……” Cô vừa giận vừa buồn cười, “Cậu có phải trẻ con không vậy? Lớn tướng rồi mà còn chơi cá cược?”
Tư Dĩ Thâm không nghe cô nói nhảm, lập tức nói: “Nếu tôi thắng trận này, cậu phải đồng ý một yêu cầu của tôi. Còn nếu tôi thua, cậu sai gì tôi làm nấy.”
Ngôn Sướng đang định từ chối thì ở đằng xa có ngườ hét lên: “Tư Dĩ Thâm! Còn đứng đó làm gì! Mau quay lại đây!”
Anh cũng không định nán lại, nhìn Ngôn Sướng nói: “Một lời đã định.”
“Ơ……” Ngôn Sướng nhìn anh chạy vội, nhỏ giọng nói: “Tôi đã đồng ý đâu chứ.”
Phan Văn Đình và Du Tắc ở bên cạnh nhìn hai người. Cuối cùng Phan Văn Đình nhịn không được tò mò, bèn mò qua chỗ Ngôn Sướng hỏi: “Chị Ngôn, chị cùng với cái anh xạ thủ kia….. Có chuyện gì hả?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Trong lòng Ngôn Sướng rơi lộp bộp, nhấc mi mắt lên nhìn chằm chằm vào Phan Văn Đình, giả vờ bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Hình như chị thấy em hơi rảnh nhỉ?”
Phan Văn Đình sợ hãi thè lưỡi, vội vàng rút quân, miệng nói: “Ơ, có có có, em làm liền nè.”
Ngôn Sướng và Du Tắc bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định bây giờ sẽ đi phỏng vấn tình hình trước khi thi đấu của các tuyển thủ. Sau khi phỏng vấn xong, lúc Ngôn Sướng quay về lại khán đài thì nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Tư Dĩ Thâm không ổn cho lắm, nhưng cuộc thi sắp bắt đầu, bây giờ có muốn đi qua hỏi anh có chuyện gì xảy ra cũng không được.
9 giờ sáng, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Hạng mục thi đấu đầu tiên là nằm bắn 75m không có điểm tựa.
Tư Dĩ Thâm là người thứ ba trong đội lên thi đấu, “Đùng đùng đùng”, vài tuyển thủ hào hứng bóp cò, đạn rời nòng.
Lát sau trọng tài báo thành tích của mỗi người, Ngôn Sướng nghe thành tích của Tư Dĩ Thâm bắn hai phát trúng hồng tâm, từ đáy lòng cô thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Vẫn còn tốt, không bị cảm xúc chi phối, anh đã làm tốt.
Trong lúc Tư Dĩ Thâm thi đấu, Ngôn Sướng ở ngoài sân phát sóng trực tiếp trận đấu.
Mãi cho đến giữa trưa bọn họ mới có thời gian ăn cơm. Ngôn Sướng nghe người phụ trách tuyên bố phần thi buổi sáng đã kết thúc, 2 giờ chiều tiếp tục. Cô cùng với Du Tắc và Phan Văn Đình đi đến phỏng vấn vài tuyển thủ mới thi đấu xong, sau đó mới dọn dẹp đi ăn cơm.
Mọi người đều đi đến căn tin của đơn vị để ăn trưa, nhưng Ngôn Sướng lại phát hiện Tư Dĩ Thâm tách khỏi đoàn, một mình đi đến sân huấn luyện.
Cô càng chắc chắn anh đang có chuyện. Vì thế Ngôn Sướng nói với Du Tắc và Phan Văn Đình đi căn tin trước, cô có chút chuyện phải đi, lát nữa sẽ qua ăn sau.
Ngôn Sướng tạm biệt hai người họ, đi theo Tư Dĩ Thâm đến sân huấn luyện. Vừa rẽ vào, Ngôn Sướng liền nhìn thấy Tư Dĩ Thâm đang treo ngược người trên cây xà đơn, hai tay ôm lấy vai, mắt nhắm lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngôn Sướng đi về phía anh, cô còn chưa đến gần thì anh đã nhận ra có người đang đi tới, anh bừng mở mắt.