Nhắm Vào Tim Em - Chương 7: Những năm tháng thầm thương (2).
Chương 7: Những năm tháng thầm thương (2).
“Trời ơi, lại trật rồi!” Lục Tùng kêu lên, vội vã với lấy ống nhòm ở bên cạnh, xem kết quả trên tấm bia.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tư Dĩ Thâm chỉ bắn lệch khỏi hồng tâm có chút xíu thôi, còn anh ta thì bắn lệch đến vòng chín luôn rồi.
Tư Dĩ Thâm cũng dùng ống nhòm xem kết quả của bọn họ, vốn dĩ Tư Dĩ Thâm đang đổ mồ hôi trộm cũng nhẹ nhàng thở ra, đắc ý nhìn Lục Tùng cười nói: “Cậu chịu thua đi.”
Lục Tùng: “……”
Phan Văn Đình nhìn thấy Tư Dĩ Thâm xoay người, trong nháy mắt liền nhận ra anh, cô mở to hai mắt, đặc biệt vui sướng mà chọc chọc Ngôn Sướng, phấn khích nói: “Chị Ngôn, anh ấy là người lần trước đã cứu chị ở trước cửa Đài Truyền hình kìa! Thì ra anh ấy là Cảnh sát Vũ trang! Trời ơi, hèn chi mà anh ấy lại giỏi như vậy, ảnh trong quân đội luôn á!”
“Đẹp trai quá đi!”
Ngôn Sướng bất đắc dĩ mà nhìn Phan Văn Đình vẫn còn đang mê mẩn, nhỏ giọng nói: “Nước miếng của em chảy hết ra luôn rồi kìa!”
Phan Văn Đình bật cười. Tư Dĩ Thâm bước về phía cô, ngạc nhiên hỏi Ngôn Sướng: “Sao cậu lại ở đây?”
Ngôn Sướng quơ quơ cái máy ảnh trong tay, cười nói: “Đến đây phỏng vấn nè.”
“À anh ơi,” Phan Văn Đình tò mò hỏi: “Các anh có cá cược cái gì thế?”
Tư Dĩ Thâm không nhịn được mà bật cười, nhìn Lục Tùng với bộ dạng của kẻ thua cuộc, mặt mày méo mó. Anh định mở miệng cản lời Tư Dĩ Thâm, thì Tư Dĩ Thâm đã nhanh miệng nói ra trước: “À, bọn tôi đã cá ai thua thì phải giặt tất cho người thắng một tháng.”
Lục Tùng: “……”
Miệng mỉm cười nhưng bên trong là bão tố. Anh thầm lặng lẽ an ủi bản thân. À mà khoan, cô phóng viên này….. Không phải là người lần trước được bọn họ cứu sao? Sao Tư Dĩ Thâm lại quen cô ấy?
Phan Văn Đình nghe Tư Dĩ Thâm nói xong thì trố mắt, vẻ mặt ngơ ngác, trong đầu cảm thán: “Mấy người này không ác ai ác.”
Qua vài giây, trong thao trường vang lên tiếng cười nhẹ của Ngôn Sướng.
Tư Dĩ Thâm hỏi Ngôn Sướng có muốn bắn thử không, Ngôn Sướng vui vẻ đồng ý, nói được đấy. Cô đưa máy ảnh cho Phan Văn Đình, rồi đi theo Tư Dĩ Thâm qua bên kia. Anh lấy cây súng trên bàn, đưa cho cô.
Ngôn Sướng nhận lấy, nâng súng lên nhắm một bên mắt lại, ngắm chuẩn bia. Tự nhiên cô lại nhớ đến hôm mình bị bắt cóc, tay không kiềm chế được mà run nhẹ.
Tư Dĩ Thâm nhìn ra sự lo lắng và bất an của cô, đi đến phía sau cô, duỗi tay cầm lấy tay cô.
Ngôn Sướng giật mình, cô xoay đầu, ngẩng lên nhìn anh.
Tư Dĩ Thâm đứng sau cô, khoảng cách rất gần, anh rũ mắt, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, trong ánh mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai cô: “Đừng sợ, có tôi đây.”
Ngôn Sướng chăm chú nhìn anh, trái tim đang hoảng sợ như vớ được chiếc phao cứu sinh, cô nhấp môi nhỏ giọng gật đầu, “Ừm.”