Nhắm Vào Tim Em - Chương 4: Đã lâu không gặp (4).
Chương 4: Đã lâu không gặp (4).
Tư Dĩ Thâm nói chuyện với Ngôn Sướng tuy âm thanh hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn nhẹ nhàng, mà khi anh xoay người lại, đối mặt với Cung Na, cả người tràn ngập sự sắc bén.
Tư Dĩ Thâm cau mày dùng tay lau đi vết nước, ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén trừng Cung Na, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận: “Cô ném vào ai đấy?”
Trên người Cung Na cũng dính vài giọt nước nhưng bà ta không quan tâm, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, giọng nói the thé: “Tôi ném con nhỏ đó đấy! Thì sao hả?!”
“Con nhỏ phóng viên độc ác, không có lương tâm với đạo đức! Phá hoại gia đình nhà người khác!”
Tư Dĩ Thâm cau chặt mày, muốn tiến tới phía trước, kiềm chế sự giận dữ, nói: “Bà nói ai độc ác? Bà dám nói lại lần nữa xem……”
Anh nói chưa dứt câu, Ngôn Sướng đã kéo anh lại.
Tư Dĩ Thâm dừng bước quay đầu nhìn cô, Ngôn Sướng nhìn anh lắc đầu.
Anh không cam lòng mà nghiến răng, tay nắm chặt, đem những lời muốn nói nuốt vào bụng, không nói nữa.
Ngôn Sướng đứng bên cạnh Tư Dĩ Thâm, bình tĩnh nói chuyện với Cung Na: “Bà Cung, tôi chỉ làm việc theo đúng sự thật. Bà lợi dụng lòng tốt của mọi người để lừa đảo lấy tiền là sai. Tôi đến phỏng vấn chỉ muốn xác minh tính chân thật của sự việc. Còn việc chồng bà muốn ly hôn với bà, đó là việc của bà, không liên quan đến tôi.”
Cung Na còn muốn hùng hổ dọa người nói gì đó, những người bên cạnh vây xem sau khi nghe Ngôn Sướng nói vậy lập tức hiểu tình hình. Mấy ngày nay báo chí cũng đã đăng tin về việc này, mọi người từ đầu đến cuối đều hiểu rõ ràng. Vì thế mọi người xung quanh bắt đầu sôi nổi chỉ trích Cung Na.
Cung Na thấy mình đuối lý, nhưng vẫn cứng đầu không chịu nhận sai. Ngôn Sướng lấy điện thoại ra, nói: “Nếu bà vẫn muốn làm loạn,” cô không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: “Chúng ta lên Cục Cảnh Sát nói chuyện.”
Ánh mắt Cung Na lóe lên, cơ thể theo bản năng lùi lại, Ngôn Sướng tiếp tục nhìn Cung Na nói: “Là một người mẹ, lẽ ra bà phải là một tấm gương tốt cho con cái noi theo, đằng này bà lại làm như vậy. Rõ ràng mình là người sai, lại còn muốn ngang ngược vô lý như một người đàn bà chanh chua. Sau này con bà lớn lên hiểu chuyện, lỡ như con bà biết chuyện này, trong lòng nó sẽ khổ sở biết bao, bà có nghĩ đến không?”
Không biết Cung Na bị Ngôn Sướng chọc tức hay vì không chịu nổi những lời chỉ trỏ của mọi người mà nhanh chóng chạy lên xe, bỏ chạy.
Ngôn Sướng nhìn bình nước bị vỡ ra, xung quanh toàn nước, thấp giọng thở dài.
Tư Dĩ Thâm quay đầu, có chút lo lắng cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Lúc nãy cậu có bị thương không?”
Tâm trạng Ngôn Sướng không tốt, nhưng vẫn ráng kéo kéo khóe miệng, nhìn anh nói: “Cảm ơn cậu. May mà có cậu nên tôi không bị gì hết.”
“Cậu không sao là tốt rồi.” Anh thở phào một hơi, nhìn cô cười nói.
Tư Lôi Tiêu đi tới, gọi Ngôn Sướng: “Chị Ngôn Sướng.”