Nhắm Vào Tim Em - Chương 3: Đã lâu không gặp (3).
Chương 3: Đã lâu không gặp (3).
Tư Dĩ Thâm không mặc áo khoác mà cầm trong tay, còn tay kia thì vẫn đang đẩy dù nghiêng về phía cô. Ngôn Sướng không để ý thấy hành động của anh, làm nước mưa cứ thế dội hết vào nửa người anh.
Anh với Ngôn Sướng cùng nhau đi về phía ven đường, hai người dẫm lên vết mưa trên mặt đất, ai nấy đều im lặng.
Gần 10 năm không gặp, đột nhiên lại gặp nhau như thế này, Tư Dĩ Thâm và Ngôn Sướng không biết phải nói chuyện sao cho tự nhiên.
Muốn nói lại thôi nhiều lần, tới lúc đi đến bên cạnh chiếc xe, Tư Dĩ Thâm cuối cùng cũng mở miệng phá tan trầm mặc: “Cậu đang tính đi đâu vậy?”
“À, tôi đang đi về nhà.” Ngôn Sướng hơi ngại ngùng nói.
Ngôn Sướng vừa trả lời xong, Tư Dĩ Thâm liền tự nhiên nói với cô: “Để tôi đưa cậu về.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền lắc đầu, cười trừ: “Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây thôi……”
Tư Dĩ Thâm nhìn trời vẫn đang mưa tầm tã, kiên trì nói: “Mưa càng lúc càng lớn, tôi đi xe tới, để tôi đưa cậu về. Trời mưa lớn cậu đi từ đây về nhà kiểu gì cũng bị ướt, đến lúc đó lại bị cảm. Đi thôi, tôi đậu xe ở ven đường thôi.”
Ngôn Sướng bị anh dẫn tới chỗ chiếc xe, mất tự nhiên nói: “Vậy…. Cảm ơn cậu.”
“Chuyện nhỏ thôi không có gì đâu.” Tư Dĩ Thâm mở cửa chỗ ghế phụ cho cô.
Tư Dĩ Thâm một tay cầm lấy ô, một tay đưa ra che trên đỉnh đầu của cô, giúp cô lên xe.
Tư Dĩ Thâm gập ô lại rồi bước lên xe, lơ đãng nhìn qua thấy cô đang cầm một bị thuốc.
Tư Dĩ Thâm khẽ ho một tiếng, nghĩ đề tài để nói chuyện với cô: “Cậu cảm thấy trong người không khỏe sao?”
Ngôn Sướng sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, gật đầu, “Ừm.”
“Mấy nay tôi có hơi cảm nhẹ, với lại ngủ không ngon giấc cho lắm.” Nói tới đây cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn anh: “À đúng rồi, chuyện hôm bữa, cảm ơn cậu nhiều.”
Ngôn Sướng cười ngại ngùng: “Lúc đầu tôi còn không biết cậu cứu tôi.”
Anh híp mắt, giả bộ thuận miệng hỏi: “Vậy sao lúc sau cậu lại biết người cứu cậu là tôi vậy?”
“Tôi hỏi đồng nghiệp bên bộ phận tin tức quân đội của tôi á.” Ngôn Sướng thành thật trả lời.
Thì ra là có người nói cho cô biết.
À không, từ từ…….
Tư Dĩ Thâm hơi ngạc nhiên, “Bây giờ cậu là….. Phóng viên tin tức hả?”
Ngôn Sướng khẽ mĩm môi, rồi cười cười gật đầu, “Đúng rồi.”
Ngôn Sướng vừa nói xong không gian bỗng yên tĩnh trở lại, ai cũng không nói chuyện nữa, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa kính và tiếng cần gạt nước đang di chuyển qua lại.
Tư Dĩ Thâm vẫn còn nhớ rõ, hồi đó Ngôn Sướng có nói cô muốn trở thành một ca sĩ nổi tiếng.
Cô ấy yêu ca hát và sân khấu đến vậy mà.