Nhắm Vào Tim Em - Chương 20: Vẫn luôn thích em đến thế (5).
Chương 20: Vẫn luôn thích em đến thế (5).
Ngày 15 tháng 9, buổi chiều tan tầm Ngôn Sướng nhận được điện thoại của Cốc Tĩnh, cô bạn học nhạc với cô lúc nhỏ. Cốc Tĩnh nói cô với Quý Thanh Dã đang ở Thẩm Thành, muốn hẹn cô ra ngoài tụ họp một chút.
Quý Thanh Dã lúc trước cũng học nhạc chung với Ngôn Sướng và Cốc Tĩnh.
Do công việc của Ngôn Sướng bận rộn nên cũng đã lâu không gặp hai người họ. Nghe thấy hai người đang ở Thẩm Thành, Ngôn Sướng cũng vui vẻ đồng ý.
Ngôn Sướng đi đến địa chỉ Cốc Tĩnh gửi, là một quán bar. Lúc cô đến, Quý Thanh Dã đang ở trên sân khấu, vừa đàn guitar vừa hát một bài dân ca rất ít người biết đến, nhưng lại đặc biệt dễ nghe. Cốc Tĩnh ngồi ở quầy bar, chăm chú nhìn người đàn ông trên sân khấu, vẻ mặt chứa đầy ý cười.
Ngôn Sướng thấy thế cũng không làm phiền cô nàng đang chăm chú lắng nghe này, yên lặng ngồi xuống bên cạnh.
Ngôn Sướng nhìn Quý Thanh Dã đang đứng trên sân khấu, bất tri bất giác mà ngẩn người. Tiếng hát quanh quẩn bên tai dần đưa cô vào một thế giới khác, nơi cô nhìn thấy một thiếu nữ mười mấy tuổi đang đứng trên sân khấu, cầm trên tay micro, bắt đầu cất tiếng hát.
Là cô của ngày đó.
Tuy cô luôn nói với mọi người rằng cô không hối hận chút nào, nhưng dù gì nó cũng là ước mơ từ nhỏ của cô, sao cô có thể không cảm thấy tiếc nuối.
Một tràng pháo tay vang lên, Quý Thanh Dã cầm đàn guitar bước xuống sân khấu, thấy Ngôn Sướng đang ngồi đó thì lên tiếng gọi cô: “Ngôn Sướng.”
Lúc này Ngôn Sướng mới hoàn hồn, mỉm cười chào anh, “Anh Thanh Dã.”
Cốc Tĩnh, người trong mắt chỉ có Quý Thanh Dã, nghe thấy anh gọi tên Ngôn Sướng thì mới giật mình quay người lại. Không biết Ngôn Sướng đã tới từ lúc nào, Cốc Tĩnh ngạc nhiên hỏi cô: “Ngôn Sướng, cậu tới lúc nào vậy? Sao tớ không biết gì hết….”
Ngôn Sướng bật cười, trêu cô nàng: “Ơ, có ai đó cứ mãi ngắm nhìn anh Thanh Dã thôi, có chịu nhìn tớ đâu.”
“Ngôn Sướng!” Mặt Cốc Tĩnh hơi ửng hồng, trong giọng nói vừa có chút hờn dỗi, vừa có chút ngại ngùng.
“Ok, ok,” Ngôn Sướng cười nói: “Không chọc cậu nữa.”
“Hai người các cậu hẹn tớ qua đây có chuyện chi đây?”
Cốc Tĩnh và Quý Thanh Dã nhìn nhau cười. Ngôn Sướng nhạy bén nhận ra điều gì đó, hơi nhíu mày ngẫm nghĩ, cười nói: “Hai người các cậu đây là….. “
Cốc Tĩnh nghiêng đầu nhìn cô, cười rộ lên, “Cậu nghĩ đúng rồi đấy!”
Quý Thanh Dã theo sau đưa tấm thiệp mời cho Ngôn Sướng. Cô nhận lấy, vẻ mặt kinh ngạc, mở to mắt nhìn hai người trước mặt, giọng nói bất ngờ: “Hai người các cậu chuẩn bị kết hôn á!?”
Cốc Tĩnh mặt mày vui vẻ, gật đầu, “Ừm!”
Ngôn Sướng mở tấm thiệp ra, nhìn đến tên hai người họ trên tấm thiệp, hạnh phúc thay cho cả hai người, “Chúc mừng hai cậu nha!”
“Ngôn Sướng,” Cốc Tĩnh lôi kéo tay cô, chân thành nói: “Hôm nay tớ với anh Thanh Dã tới đưa thiệp mời cho cậu, đến lúc đó cậu nhớ phải đến chung vui với tụi tớ đấy!”
Ngôn Sướng gật đầu chắc nịch, “Cuộc vui này sao thiếu tớ được chứ. Còn phải mừng cho hai người bao lì xì thật dày nữa.”