Nhắm Vào Tim Em - Chương 2: Đã lâu không gặp (2).
Chương 2: Đã lâu không gặp (2).
Tư Dĩ Thâm đi qua quầy trực, mượn y tá một tờ giấy với cây bút, anh viết tên và số điện thoại của mình lên, nhìn về phía cô y tá rồi nói: “Làm phiền cô một chút, khi nào cô ấy tỉnh dậy đem cái này cho cô ấy giúp tôi.”
Trai đẹp nhờ giúp, ai cũng vui vẻ nhận lời.
Cô y tá gật đầu đáp ứng, “Được, tôi nhất định sẽ chuyển cái này cho cô ấy.”
Tư Dĩ Thâm nói cảm ơn với cô ấy, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Cô y tá đem tờ giấy của Tư Dĩ Thâm cất vào trong túi, chờ lát nữa Ngôn Sướng tỉnh thì đưa lại cho cô ấy. Nhưng không thể lường trước được, khi tờ giấy được giao cho Ngôn Sướng….. Đã không còn nhìn rõ được số điện thoại.
Cô y tá đứng ở bên giường Ngôn Sướng, đặc biệt áy náy mà nói với cô: “Thật sự xin lỗi, tôi để nó ở trong túi áo, mà vừa nãy tôi bị người ta bất cẩn đổ nước vào áo, nên tờ giấy bị ướt…..”
Ngôn Sướng nhìn chằm vào cái tên đã bị thấm ướt làm cho mờ đi, cả người phảng phất bị làm cho bất động.
Cô mãi nhìn vào ba chữ kia, thật lâu sau, xác định mình không phải là đang nằm mơ, cũng không phải bị hoa mắt, ba chữ trên đó là “Tư Dĩ Thâm”.
Tư Dĩ Thâm.
Cái tên này đã bị cô chôn chặt dưới đáy lòng gần mười năm. Mà hiện tại, nó cứ như vậy đột nhiên xuất hiện làm cô không kịp chuẩn bị.
Cô y tá thấy Ngôn Sướng cúi đầu xuống, hàng mi khẽ cụp xuống không nói gì, trong lòng ngày càng thấp thỏm, cô áy náy đến sắp khóc, lại lần nữa nói xin lỗi với Ngôn Sướng: “Thật sự xin lỗi…..”
Trong đầu Ngôn Sướng chợt hiện lên hình ảnh thiến niên có sườn mặt ấm áp, cô hơi nhíu mày lại, như muốn nắm bắt cái gì đó nhưng rồi lại từ bỏ.
Cô hoàn hồn lại, nhìn về phía cô y tá mỉm cười: “Không sao đâu, cũng không phải cô cố ý.”
“À đúng rồi”, Ngôn Sướng hỏi cô y tá: “Khi nào thì tôi có thể xuất viện được vậy?”
Nhận được sự tha thứ của cố, cô y tá nhẹ nhàng thở ra, nhìn cô cười nói: “Chờ truyền nước xong, bác sĩ nói nếu không có việc gì thì cô có thể về nhà.”
Ngôn Sướng nhìn túi truyền dịch chỉ còn lại một ít, gật đầu, “À được, cảm ơn cô.”
Ngôn Sướng truyền dịch xong thì kêu bác sĩ đến kiểm tra, không có vấn đề gì nên cô được về nhà. Sau khi bước vào thang máy liền ấn vào tầng 6.
Cô muốn đi gặp người kia một lát.
Nhưng mà, khi cô tới phòng bệnh thì phát hiện bên trong trống trơn, thậm chí đến cả khăn trải giường cũng như mới, nhìn không giống như có người bệnh ở đây.
Ngôn Sướng chặn một người y tá lại, hỏi: “Cho hỏi người bệnh ở phòng đi đâu rồi vậy?”
Y tá liếc mắt nhìn số phòng, nói với Ngôn Sướng: “Haizzz, mặc dù bác sĩ có khuyên anh ta chưa nên xuất viện nhưng anh ta cứ nhất quyết một hai phải đi, nên anh ta đã xuất viện rồi.”