Nhắm Vào Tim Em - Chương 12: Heart beats (2).
Chương 12: Heart beats (2).
Buổi chiều mọi người đều tan tầm, chỉ có mình Ngôn Sướng vẫn còn ở lại tăng ca. Tuy cuộc thi bắn súng toàn quốc đã kết thúc, nhưng vẫn còn một vài tài liệu cần phải sửa sang lại hoàn chỉnh. Trước đó Ngôn Sướng đã bảo Phan Văn Đình và Du Tắc về trước, còn mình ở lại làm thêm chút nữa rồi mới về.
Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ngôn Sướng nhìn người gọi đến, nhận điện thoại: “Anh Việt Bân ạ.”
Thẩm Việt Bân hỏi cô: “Em đang tăng ca hả?”
“Vâng, công việc chưa làm xong.” Ngôn Sướng trả lời.
“Vậy thôi, em bận tiếp đi. Khi nào làm xong, anh em mình đi ăn cơm.”
“Dạ vâng.” Ngôn Sướng định cúp điện thoại, chợt nhận ra, vội nói: “Khoan, từ từ. Bây giờ….. Không phải anh đang ở Đài Truyền hình chứ?”
Thẩm Việt Bân khẽ cười, “Ừm.”
“Không sao, em làm công chuyện của mình đi.”
“Dạ.” Cô cười cười, “Vậy anh chờ em chút, em xuống liền đây.”
Ngôn Sướng nhanh chóng lưu tài liệu, tắt máy tính và dọn dẹp đồ đạc.
Giọng nói của Thẩm Việt Bân mang theo sự bất đắc dĩ và cưng chiều, “Không phải vội đâu.”
Ngôn Sướng cười rộ lên, “Em biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, Ngôn Sướng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi Đài Truyền hình. Vừa ra tới cửa thì đã thấy Thẩm Việt Bân đang ôm một bó hoa hồng đứng đó. Người đàn ông tuấn tú, thân hình cao lớn đĩnh đạc, mặc trên người bộ vest được cắt may vừa vặn, nút được cài lại cẩn thận. Anh đứng đấy ôm thêm bó hoa hồng thực sự rất thu hút tầm mắt của mọi người.
Ngôn Sướng nhìn thấy anh như vậy thì bước chân hơi khựng lại một chút, rồi mới đi qua gọi anh: “Anh Việt Bân.”
Thẩm Việt Bân đưa bó hoa cho cô, “Tặng em.”
Ngôn Sướng dở khóc dở cười, trong lòng ngày càng thấp thỏm, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường nhận lấy bó hoa, mỉm cười nói “Cảm ơn anh.”
Thẩm Việt Bân vừa mới về nước nên vẫn chưa có xe. Vừa hay Ngôn Sướng có xe nên anh đi chung xe với cô. Cô lái xe còn anh ngồi ở ghế phụ. Vừa mới bước lên xe thì Tư Lôi Tiêu đúng lúc có việc tới Đài Truyền hình đã thấy được màn này.
Cô vội móc điện thoại ra, nhắn tin cho người vẫn đang còn ở trong đơn vị – Tư Dĩ Thâm: [Anh anh anh! Anh còn chưa theo đuổi được chị Ngôn Sướng hả?]
Tư Dĩ Thâm: [?]
[Hồi nãy em vừa mới thấy chị Ngôn Sướng ôm bó hoa hồng lên xe đi cùng với anh đẹp trai nào đó rồi. Aisss, rốt cuộc là khi nào anh mới theo đuổi được chị ấy? Hai người mất liên lạc gần mười năm, khó khăn lắm mới gặp lại nhau. Anh nhanh cái tay lẹ cái chân lên chứ không là chị ấy đi theo người khác bây giờ đấy.]
Tư Lôi Tiêu tận tình khuyên nhủ anh một tràng nhưng đổi lại là câu trả lời mang theo sự khinh bỉ tột độ từ anh cô: [À.]