Nhắm Vào Tim Em - Chương 11: Heart beats (1).
Chương 11: Heart beats (1).
Trong nháy mắt, đầu Ngôn Sướng muốn nổ tung như pháo hoa, ong ong hết cả lên. Não cô giờ như một cái máy bị lag, không load nổi.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm Tư Dĩ Thâm mấy giây. Hai người ngồi đối diện nhau, cô nhìn thấy rõ ràng ý cười như muốn tràn ra khỏi đáy mắt anh.
Một lát sau, Ngôn Sướng giật mình né tránh ánh mắt của anh, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Gương mặt nóng như lửa đốt. Cô bưng ly nước uống một hơi, nước uống trái cây có vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong khoang miệng cô. Cuối cùng cũng thoải mái hơn một tí.
Tư Dĩ Thâm đem những động tác nhỏ và biểu cảm của cô thu hết vào đáy mắt. Cuối cùng thật sự không nhịn nổi, đem tay nắm lại thành quyền đặt bên miệng, cười.
Đợi đến khi các món ăn đều được dọn ra đầy đủ, hai người liền bắt đầu ăn cơm.
Bởi vì cổ tay phải của Tư Dĩ Thâm vẫn còn chưa lành hẳn, không thể dùng sức mà chỉ có thể từ từ nhẫn nại cắt miếng bít tết. Ngôn Sướng liếc thấy động tác của anh, không nói gì mà đem dĩa bít tết đã được cắt thành từng miếng đổi cho anh.
Tư Dĩ Thâm có chút ngạc nhiên không tin nổi. Anh nhìn cô đang hơi cau mày đổi dĩa bít tết của cô sang cho anh, bỗng nhiên bật cười.
“Không cần cảm ơn đâu, tôi có lòng lương thiện giúp người thôi.” Ngôn Sướng cúi đầu ăn bò bít tết nói.
“Ừm, cậu không cần giải thích, tôi hiểu mà.” Tư Dĩ Thâm đắc ý cười.
Ngôn Sướng nhíu mày, “Cậu thì hiểu cái gì chứ.”
Anh nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn cô, cười, “Tôi hiểu cậu á.”
Ngôn Sướng: “……”
Ăn xong, Tư Dĩ Thâm chở Ngôn Sướng về lại tiểu khu. Tới nơi, Ngôn Sướng xuống xe, Tư Dĩ Thâm cũng mở cửa xuống theo. Cửa cũng không thèm đóng lại, anh khoác khuỷu tay trên cửa xe. Ngôn Sướng nhìn anh, nói “Cảm ơn đã đưa tôi về. Cậu đi đường cẩn thận.”
Khóe miệng anh hiện lên ý cười, mang theo sự trêu ghẹo, “Yên tâm, về tới nhà tôi sẽ gọi cho cậu báo bình an.”
Ngôn Sướng gật gật đầu, “Ok.”
“Giữ liên lạc nhé, luôn hoan nghênh mọi cuộc gọi của cậu.”
Ngôn Sướng: “…..” Cô cạn lời, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Cậu đi nhanh dùm tôi cái đi!’
Vừa mới dứt lời, điện thoại của Ngôn Sướng vang lên tiếng chuông có người gọi tới, cô nhìn tên người gọi, nhấc máy: “Alo anh Việt Bân ạ.”
“Quay đầu lại.” Giọng nói của Thẩm Việt Bân đồng thời vang lên cả trong điện thoại lẫn bên ngoài.
Ngôn Sướng quay đầu lại, Thẩm Việt Bân đứng cách đó không xa, từ từ đẩy vali đi tới, nhẹ giọng cười gọi cô: “Tiểu Sướng.”
Tư Dĩ Thâm đứng bên cạnh : “???” Tiểu Sướng?? Người này là ai? Ở đâu ra?
Anh nheo mắt nhìn qua, cẩn thận đánh giá Thẩm Việt Bân.
Ngôn Sướng giới thiệu Tư Dĩ Thâm và Thẩm Việt Bân cho nhau, “Đây là anh tôi, Thẩm Việt Bân. Còn đây là Tư Dĩ Thâm, bạn cấp ba của em.”