Nhắm Vào Tim Em - Chương 10: Những năm tháng thầm thương (5).
Chương 10: Những năm tháng thầm thương (5).
Tuy buổi sáng trời mưa như trút, nhưng tới buổi chiều thời tiết đã quang đãng trở lại.
Hạng mục cuối cùng là cái mà Tư Dĩ Thâm đã nhắc đến trong buổi phỏng vấn, nội dung thi anh cảm thấy khó nhất – ngắm bắn ở cự ly 1000m.
Ngôn Sướng cũng phỏng vấn qua nhiều tuyển thủ, chung quy mỗi người đều cảm thấy phần thi này là khó nhất. Về sau Ngôn Sướng hỏi một người dự thi mới biết lần bắn này bọn họ sẽ không được trang bị súng có tầm ngắm bắn xa đến 1000m. Cho nên muốn bắn chuẩn, phải dựa vào kinh nghiệm và kĩ năng tích lũy trong quá trình huấn luyện cũng như khi đi tác chiến.
Sau khi hai đội đầu tiên thực hiện xong, Ngôn Sướng phát hiện hạng mục này so với mặt bằng chung thì điểm khá thấp, hơn nữa đến tận bây giờ, chưa có ai đạt được điểm tối đa.
Tư Dĩ Thâm ở đội ba, Ngôn Sướng đứng ở bên sân nhìn anh nâng súng lên, tim của cô như treo giữa không trung. Ngôn Sướng thực sự rất lo lắng rằng vết thương ở cổ tay sẽ khiến anh không thể chịu đựng được tới cuối cùng.
Tư Dĩ Thâm chuẩn bị sẵn sàng, vài giây sau, nổ súng bóp cò.
Không ngoài dự đoán, lần bắn này anh đã không đạt được điểm tối đa, thậm chí còn không phải là người đạt điểm cao nhất trong phần này. Nhưng so với mặt bằng chung thì cũng nằm trong top dẫn đầu.
Cuối cùng thì ba ngày thi đấu cũng kết thúc êm đẹp. Vào buổi chiều chạng vạng, Ngôn Sướng ở hiện trường đưa tin về kết quả trong ba ngày thi đấu vừa qua. Tư Dĩ Thâm biểu hiện xuất sắc và có tổng điểm cao nhất, giành được hai huy chương vàng ở hạng mục thi đấu cá nhân.
Ngôn Sướng tận mắt nhìn thấy anh lên bục nhận thưởng, ôm cúp và bằng khen, nụ cười tươi rói như ánh Mặt Trời.
Giống i như lúc trước, trường bọn họ tổ chức đại hội thể thao, anh cũng đứng trên bục nhận giải như thế này
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Ngôn Sướng tiến hành phỏng vấn Tư Dĩ Thâm, cô hỏi cảm nhận của anh bây giờ như thế nào, Tư Dĩ Thâm khẽ cười, nói: “Tôi đã làm được.”
Ngôn Sướng lại hỏi: “Thông qua lần thi đấu này, anh có thấy bản thân mình còn điều gì thiếu sót không?”
Tư Dĩ Thâm hơi suy tư, “Không có, mọi thứ đều phát huy bình thường thôi, vẫn còn ổn.”
“Anh có thể chia sẻ cho chúng tôi biết, anh vì điều gì mà đã lựa chọn trở thành một cảnh sát vũ trang không?”
Đáy mắt Tư Dĩ Thâm ngập trong ý cười, nhìn cô một cái, như lơ đãng nhìn qua, rất mau liền thu hồi tầm mắt. Bên môi nở một nụ cười, trả lời cô: “Bởi vì có người nói thích đàn ông mặc quân trang.”
Ngôn Sướng trong chớp mắt trở nên hoảng hốt, cô nghe anh trả lời tim liền đập lệch đi một nhịp. Nhưng cô vẫn duy trì sự bình tĩnh của mình, tiếp tục hỏi anh: “Vậy mục tiêu tiếp theo của anh là gì?”
Tư Dĩ Thâm không hề do dự, nói: “Tăng cường tập luyện bắn súng ở cự ly xa, hy vọng sắp tới có thể tham gia giải đấu toàn thế giới.”