Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 9: Người đàn ông đó
Hiện tại, vì cả nhà đã đi vắng hết nên không có ai hồi âm lại tiếng chuông cửa. Cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, tôi nghĩ bụng người đó có lẽ sẽ tự động rời đi thôi.
Nhưng âm thanh “dingg doongg…” vẫn tiếp tục vang lên, xuyên qua âm thanh róc rách của dòng nước đang chảy xuống cơ thể tôi. Rốt cuộc thì ngoài đòi nợ ra, kẻ nào lại mặt dày tới nỗi không chịu dừng tay? Chắc chắn chỉ có thể là lũ trẻ con nghịch ngợm nhân thời cơ gia chủ đang vắng nhà liền động thủ. Đã vậy, tôi cứ để thế xem ai lì hơn.
Cuối cùng thì tiếng chuông đã ngưng hẳn, tôi thoả mãn lau khô tóc và tự do bò ra khỏi phòng tắm với làn da còn chưa khô hẳn khi vài giọt nước vẫn dai dẳng trên những sợi lông tơ trên người tôi. Hương sữa tắm kéo theo sau lưng như thế sau tôi mang một luồng hào quang, nhất thời quên bẵng đi buổi chiều đầy tréo ngoe vừa trôi qua, có chút buông lơi.
Mái tóc đang búi thành một bụm rối trên đỉnh đầu, để thừa vài lọn tóc đang dính chặt trên tấm lưng trần bị hở ra dưới bộ đồ ngủ hai dây, không khỏi khiến sau gáy có chút rờn rợn.
Lâu lâu có cho mình một khoảnh khắc cô đơn mà không hề phải gồng mình như hôm nay, tôi vô tình để bản thân được nuông chiều một cách quá đà.
Mở tủ lạnh ra, hơi sương lạnh toát ùa ra như ôm trọn lấy mặt tôi, khiến mũi không kìm được mà hít lấy một hơi thật sâu. Cái lạnh lan tận ruột gan khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút, dù mùi thức ăn bên trong hoà quyện lại có phần khó ngửi. Nhưng so với cái mùi gia cầm trong xó bếp quê, thứ này vẫn còn thua xa.
Tôi với tay lấy hai quả chanh nằm lọt thỏm dưới đáy ngăn tủ, cùng lọ đường được cất giữ trong đây không hề giống khi bà nội cứ thế để bên ngoài quầy bếp, vì dì Mai không thích bị kiến bu đầy nhà. Dì kêu trước đây có mấy con kiến hôi lúc nào cũng đi tới đi lui trong cái nhà này, về sau tôi mới biết là dì đang nói về con kiến mà tôi hay gọi là…kiến ngọt, vì tôi thấy nó có mùi giống quả vải, như những ký ức mùa hè cũ kỹ chẳng thể gọi tên.
Lấy thêm khay đá, tôi chậm rãi vắt lấy nửa quả chanh vừa cắt vào ly thuỷ tinh, nước cốt chua gắt, nhỏ xuống ly, loang nhanh trong làn nước mát lạnh, thấm vào vết thương trên ngón cái bị cụt móng của tôi, biểu cảm không chút phản ứng trước cơn xót, đã quen với những thứ đau âm ỉ, dai dẳng như vậy rồi.
Những ngón tay tròn trịa, không một cái móng nào để dài quá một phân. Vẫn là thói quen hồi ở với bà nội. Cả bàn tay, mười ngón không lấy cái móng nào lộ khỏi đỉnh đầu thịt, chẳng cần lý do gì lớn lao, chỉ là bà thích tay mình sạch sẽ và gọn gàng. Dần dà, tôi cũng quen theo.
Nhấc lấy cái thìa từ trạm bát đũa, tôi nhúng vào trong ly và khuấy đều, vừa khuấy vừa ngân nga, vừa ngân nga vừa bước ra ngoài phòng khách.
Bằng một cách nào đó, thật kì lạ là như thể bị theo dõi từ nãy đến giờ, ngay khi vừa tới phòng khách thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Tay tôi vẫn không rời khỏi ly nước chanh, cứ thế lững thững từng bước về phía cửa dẫn tới cổng. Cánh cổng sắt phía ngoài cổng vẫn khoá, nhưng qua khe hở hẹp của cửa chính, tôi nhìn thấy một bóng đen đứng lù lù, là một người đàn ông to béo. Tôi nheo mắt. Chỉ một thoáng thôi, tôi đã nhận ra dáng người quen thuộc đó.
Là bố.
Cảm giác như một lớp gì đó trong lòng tôi chợt trượt xuống. Lâu lắm rồi mới được gặp bố mà không qua màn hình điện thoại. Dù không còn lạ với chuyện bố đi đây đi đó, chạy xe khắp nơi để kiếm sống, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của bố vào đúng hôm tôi cố tình dành trọn để “một mình” khiến cảm xúc tôi trật nhịp.
“Sao bố lại tới đây?” Tôi bước gần lại, hỏi bằng giọng không rõ là bất ngờ hay trách móc. Ngay khi lời thốt ra khỏi miệng, tôi mới nhận ra sự vô lý và có phần vô tâm trong câu hỏi ấy. Mắt bố khẽ dao động, rồi khựng lại trong một thoáng.
“Sao con lại hỏi thế?” Bố hỏi lại, giọng trầm đục như phủ một lớp sương. Dù vậy, bố vẫn bước qua cánh cổng khi tôi mở nó ra, hơi thở nặng nề mang theo mùi đường xa, và…một nỗi buồn không tên.
Song, ánh mắt tôi cuối cùng cũng dừng lại ở hai chiếc túi nilon sũng nặng nước được bố xách hai bên hông. Cái cách chúng lắc lư theo từng bước chân ông khiến tôi thấy khó chịu một cách lạ lùng. Không rõ bên trong đựng những gì, cũng chẳng có hứng mà quan tâm. Tất cả đều trở nên quá dư thừa trong thời điểm này.
Bất giác, tôi nhận ra bản thân đang lạnh nhạt một cách tàn nhẫn, nhưng lại không thể ngăn nổi cơn dửng dưng cứ dâng lên từng chút một. Tôi không thường xuyên đối xử như thế với ai, kể cả người dưng. Vậy mà giờ đây, người trước mặt tôi là bố, người luôn cố gắng giữ lời hứa về thăm tôi trước những ngày tháng tôi mòn mỏi chờ đợi, thì giờ đây thấy như thể ông đang xâm phạm vào không gian vốn dĩ chẳng có ai nhưng vẫn yên ổn của mình.
Tôi tự hỏi…có phải vì tôi thật sự cảm thấy bị làm phiền?
Có lẽ trước đó, tôi chưa từng thật sự dùng đến những cảm xúc chân thành trong những cuộc trò chuyện qua màn hình với bố. Chúng luôn ngắn gọn, rời rạc, như thể cả hai đang cố diễn tròn vai mà ai đó đã đặt sẵn: một người bố bận rộn nhưng có trách nhiệm, và một đứa con ngoan ngoãn biết điều, không đòi hỏi gì nhiều.
Hay cũng có thể… một chút mảnh ký ức nào đó trong quá khứ vẫn đang âm thầm giăng lên một tấm kính vô hình, ngăn cách trái tim tôi khỏi sự mềm yếu khi đứng trước ông. Tấm kính ấy mỏng thôi, nhưng lạnh buốt. Nó phản chiếu những lần tôi phải tự khâu áo, tự cột tóc, tự lớn lên mà không có lấy một cái vỗ vai dịu dàng hay một câu hỏi han đủ dài để tôi trả lời thật lòng.
Có lẽ bố đang cảm thấy ân hận trước quá khứ.
Giờ thì đứng trước mặt bố, tôi không biết nên buồn, nên giận, hay chỉ đơn giản là…giữ im lặng.