metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 8: Sao Chổi ghé thăm

  1. Metruyen
  2. Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút
  3. Chương 8: Sao Chổi ghé thăm
Prev
Next

Giọng nhỏ đó cất lên khe khẽ phía sau, chua lè như nước chanh để lâu, mà vừa nghe xong tôi chỉ muốn độn thổ cho nhanh.

Nhất thời, tôi còn không dám nhận mình thuộc phe con gái, vì chưa bao giờ thấy cái chất nữ nhi nào lại có sức sát thương mạnh đến thế chỉ trong một câu thì thầm.

Đã không thể tập trung nổi trong giờ học, giờ còn thêm nỗi lo âu quặn thắt, khiến tâm trí tôi xoáy tròn như cơn bão sắp cuốn phăng mọi thứ. Và rồi, tiếng trống trường vang lên như một hồi chuông tử, dội thẳng vào đầu tôi, như nhắc nhở: đã tới lúc phải đối mặt.

Tôi bắt đầu nhét từng quyển sách vào ba lô một cách lề mề, chẳng khác gì người sắp ra pháp trường. Tâm trí thì quay cuồng với câu hỏi quen thuộc: rốt cuộc tại sao mình lại lỡ thốt ra cái câu ngớ ngẩn đó cơ chứ?! Giá mà có thể tua ngược lại…

Nhưng cái gì tới cũng phải tới.

Chưa kịp ngẩng đầu, tôi đã cảm nhận được cái nhìn thấu xương từ cô ta.

Để cho tới khi cái lớp học này trống gần hết, tôi mới dám kéo cái xác đang sững lại của mình ra khỏi lớp.

Cảm xúc hôm nay của tôi khiến cho khung cảnh trở nên thật lạnh lẽo giữa cái hè oi ả, những chú chim không ngừng thi nhau hót líu lo không thể dỗ dành được cảm xúc căng thẳng đang cuộn lên trong bụng tôi.

Nền gạch dưới sân trường bỗng dưng cũng trở nên mềm nhũn như bùn, lún xuống theo từng bước chân nặng trĩu, thỉnh thoảng lại khiến tôi kẹt lại một chỗ.

Trong lúc đó, đầu tôi lại tiếp tục bày ra cả trăm kịch bản. Mới nãy còn tính đường xin lỗi Thế Vinh cho tử tế, giờ lại phải nghĩ cách chuộc lỗi với “cặp đôi” nổi loạn kia. Hay là…lấy tiền tiết kiệm của tôi để bồi thường một cái điện thoại khác? Không, không đủ đâu. Vậy…nhận làm nô tì cho họ cả đời? Không, ít nhất cũng chỉ đến khi thầy giáo chịu trả lại điện thoại thôi! Tôi vẫn còn lòng tự trọng mà!

Có lẽ hai người kia cũng đã bàn bạc với nhau để kết tội tôi bằng một hình thức nào đó, những gì họ hỏi tôi đều thuật lại những gì tôi đã lẩm nhẩm trong bụng, Có lúc cả hai im bặt, chỉ nhìn tôi một lúc lâu, như thể đang cân nhắc xem có nên tung ra vài đòn chí mạng không.

May thay, Tùng Lâm có vẻ không tán thành với ý tưởng đó. Cậu ta nhanh chóng ngăn cô “bạn gái” đầy tinh nghịch của mình lại, không rõ là vì lương tâm trỗi dậy hay chỉ sợ tôi khóc giữa sân trường gây náo loạn.

Giữa cơn ác mộng đời thực, bỗng đâu ra hình bóng Thế Vinh lướt ngang qua mắt tôi tựa như một ngọn sao băng thắp sáng niềm hy vọng trong tôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra mình thực sự quá phèn, quá hèn, lòng tự trọng như bị coi thường khi Thế Vinh chỉ nhìn lướt qua tôi như một thứ vô tình lọt vào mắt cậu rồi lập tức tảng lờ đi và dắt xe ra khỏi trường học. Lúc đó, sao băng trong mắt tôi biến thành một ngọn sao chổi đổ thêm vận xui lên đầu tôi như rắc thêm hạt tiêu thật cay đắng.

Vừa kịp thất vọng thì tiếng bước chân lần nữa phá vỡ không gian tĩnh lặng, kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ mông lung. Định miễn cưỡng đưa mắt lên nhìn thì một lực kéo đã làm phân tâm ý định của tôi, chợt khiến tôi mất thăng bằng, trước khi bất ngờ trên người như vừa bị giật lấy món đồ gì đó. Tiếng sột soạt của sách vở, bút thước va vào nhau từ trong chiếc ba lô bị lục tung, vang lên rõ rệt giữa khoảng sân vốn đã lặng.

“Xì, ở đây chẳng có đồ nào là giá trị” Mái tóc ngọn nâu khẽ ngoe nguẩy cái đuôi ngựa khi cô ta hết liếc nhìn Tùng Lâm, rồi lại cúi xuống tiếp tục lục lọi trong balô tôi như đang bới một mớ rác. Từng cử động của cô ta khiến tôi nóng bừng mặt

“Kim Anh có chút quá đáng à nha” Tùng Lâm bật cười, cái giọng đùa cợt của cậu ta nghe nhẹ hẫng mà đủ khiến gai ốc tôi dựng hết lên vì ghê tởm cái kiểu đùa cợt giả tạo đó.

Tôi biết ý Kim Anh làm thế chỉ là cách mời chào cho “buổi biểu diễn” mà cô ta định thực hiện, bởi ngay sau đó tôi đã phải chứng kiến cảnh đồ đạc trong ba lô bị úp ngược và rơi lạch cạch xuống nền gạch pha lẫn tiếng xào xạc từ những quyển vở với cảnh tượng thật hỗn tạp, như thể hành động trước đó chẳng chút ý nghĩa do với hành động lúc này của cô ta.

Nhưng chẳng phải tôi là người sai trước sao?

Với tinh thần hiểu chuyện đó, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc sau đó tự thân dọn dẹp bãi chiến trường mà họ để lại, vẫn còn in lại dấu dép và mấy hạt bụi còn sót trên mảng đồ vật, mà tựa như chúng đang rón rén bám víu lấy tâm trạng tôi để phá đám, cho tới khi vài giọt nước mắt rơi xuống, chúng mới để yên cho tôi bước về nhà, để kịp lau khô nước mắt trước khi dì Mai nhìn thấy và sẽ tiếp tục lớn tiếng quát mắng tôi.

Vào tầm đó thì học sinh nào cũng đang tận hưởng khoảng thời gian rảnh rồi, riêng tôi cũng có thời gian rảnh nhưng không được gọi là tận hưởng lắm, vì đối với tôi, sự kiện vừa rồi cũng chính là mảnh liên kết dẫn đến hoàn cảnh tương lai. Danh tiếng chưa gì đã bị mang ra làm trò con bò thì thật chẳng khác nào cả đời phải ẩn mình trong bộ hoá trang.

Thời tiết đã ngả màu mật ong từ lâu, phủ lên không gian một lớp ánh sáng dịu dàng, khiến bầu không khí thôi không còn oi ả mà trở nên ấm áp, ngọt ngào, thứ ấm áp lẽ ra tôi có thể tận dụng để dệt nên một khúc hát cho tâm hồn mình. Nhưng tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên đối diện với nó, như thường lệ, sau mỗi lần thấy mình giống một kẻ thất bại. Một nỗi buồn nhỏ thôi, vậy mà cũng đủ khiến bao nỗi niềm khác vướng víu nhau, chằng chịt như tơ nhện giăng mắc trong lòng.

Bỗng chốc, tôi thấy từ khi nào mà những chú bướm đang vẫy cánh trong trái tim mình thế chỗ cho những bước đi của tôi, vì thế mà não tôi còn chẳng hình dung được cái thân thể này đã lết về nhà hay chưa, mà chưa gì sau khi bừng tỉnh thì tôi mới kịp nhận ra mình đang…tắm. Dòng nước lạnh đã đánh thức mọi giác quan của tôi. Chà, có lẽ việc cả nhà dùng hết nước nóng trước khi dẫn nhau đi ăn mà không chừa lấy cho con này coi bộ cũng có cái lợi.

Hình như chưa có khoá cổng, chỉ chốt qua.

Tiếng chuông cửa đồng thời vang lên.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 8: Sao Chổi ghé thăm"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz