Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 7: Đem theo vận rủi
Sau một khoảng thời gian ngắn nghĩ ngợi, cuối cùng điều đọng lại trong tôi rõ ràng nhất lại là cảm giác có lỗi, đương nhiên là có chút không vui.
Nhưng hôm đó, chưa kịp xem xét đầu đuôi, tôi đã vội vàng đẩy Thế Vinh ra mà không để cậu ta kịp giải thích. Nghĩ lại, chắc lúc đó cậu ấy phải khó xử lắm. Liệu hành động của tôi có phải là không đúng?
Tôi vốn không thích khiến ai đó cảm thấy khó xử, cái cảm giác nửa chừng, không giận mà cũng chẳng buồn, chỉ lơ lửng như một đám mây dày mãi chẳng chịu tan.
Khó xử là thứ dễ kéo dài mà khó giải thích, khiến mọi thứ trở nên gượng gạo mà không rõ rốt cuộc sai ở đâu.
Mà lần này, rõ ràng là lỗi ở tôi.
Có lẽ đã đến lúc nên chủ động một lần, không phải vì muốn cứu vãn điều gì quá to tát, mà chỉ đơn giản là để có trách nhiệm với những gì mình đã gây ra, dù là một khoảnh khắc nhỏ.
“Tránh ra”
“Ơ?”
Sự việc diễn ra hoàn toàn lệch khỏi kịch bản tôi đã hình dung sẵn trong đầu. Thật ra còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Thế Vinh, cùng một cậu bạn đi cạnh, người tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt, đã thản nhiên lướt qua tôi như thể chẳng có gì đáng bận tâm. Lạnh lùng, dứt khoát, không để lại một chút khoảng trống nào cho lời xin lỗi tôi đã gom góp cả buổi sáng để thốt ra.
Cậu bạn kia thì khác. Cậu ấy vẫn nán lại nhìn tôi một chút, ánh mắt đầy thắc mắc, như đang cố đoán xem cô gái kém may mắn nào lại chọn đúng người này để bắt chuyện.
Suốt cả buổi học, thay vì tiếp thu được chút gì từ bài giảng mới, thứ duy nhất tôi thật sự “làm quen” được…là một con kiến đang lặng lẽ bò ngang qua mặt bàn. Cứ đi tới rồi lại quay đầu, chẳng khác gì tâm trạng tôi lúc này, lộn xộn và chẳng biết phải rẽ hướng nào.
Nếu để Thế Vinh giận đến mức này thì nguy thật rồi! Cậu ấy vốn là người ngay thẳng, dù đôi khi hơi gợi đòn nhưng tính ra đối xử với phái nữ rất dịu dàng, vì cậu ấy đã dịu dàng với tôi nên tất cả mọi cô gái trên thế giới đều được như vậy. Được cậu dịu dàng nhường phần ăn, từng không bị chê quê mùa, và thậm chí là chịu đựng cả cái tính khí lúc mưa lúc nắng chẳng ai theo kịp của tôi. Thế mà hôm nay… cậu ta còn chẳng buồn nhìn lấy một cái. Vừa kịp thấy tôi qua khóe mắt đã phẩy tay như xua ruồi!
“Đằng đó, ngồi thẳng lên đi, che hộ tôi!” Một giọng nói thì thào vang lên sau lưng tôi.
Tôi ngồi thẳng lưng dậy, nhưng là để tìm hiểu vì sao mà đối phương lại nhờ vả tôi một yêu cầu hết sức kì lạ. Quay nhẹ đầu xuống, tôi bắt gặp cảnh tượng khá…lạ kì: một nam một nữ cùng cắm cúi dưới gầm bàn, mặt mũi thì nửa giấu nửa ló, ánh mắt cứ lấm lét ngước lên nhìn tôi, như thể tôi là người thứ ba phá đám. Thấy tôi nhìn chằm chằm, cô bạn gái lập tức gắt khẽ.
“Quay lên! Làm trò gì vậy hả?”
Thật ra, tôi cũng không rõ là mình làm gì sai, chỉ là não tôi lúc đó tự nhiên bật lại bài học “giáo dục giới tính tốc hành” mà bà nội năm xưa đã kiên trì nhồi nhét suốt thời tuổi dậy thì. Dù điều kiện không có gì nhiều, bà vẫn căn dặn tôi từng li từng tí, còn bắt học thuộc “luật đạo đức con gái” như một dạng…kinh tối.