Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 6: Ngắm hoa và em
Ngồi sau Thế Vinh, tôi cố gắng không để cho mấy giọt kem đang không ngừng tan vì hơi nóng hoà trong cơn gió đang không ngừng tạt qua bởi tốc độ phóng xe của cậu.
Vậy mà từng giọt vẫn cứ lặng lẽ trượt xuống, vấy bẩn cả cổ tay lúc nào không hay.
Miễn cưỡng cắn một miếng sau bao lần chỉ nhấm nháp cho có lệ, tôi cũng chẳng cảm nhận được vị ngon rõ rệt, phần vì kem đã tan gần hết, phần vì mải nghĩ bụng rằng Thế Vinh đã mua cho tôi quá nhiều đồ ăn vặt, kể cả mấy món tôi thèm ngó ngàng tới.
Vừa rồi, thậm chí món khoai Tây chiên còn không ăn hết được vì thấy ngán, cốc nước ngọt uống chưa hết mà đã thấy cổ họng bỏng rát, thành ra tôi lại phải xin phép Thế Vinh xử gọn nốt giùm mình và nom bộ tịch một tay giữ chắc tay lái, tay kia loay hoay cầm lấy mấy món ăn tôi để lại, rồi tiện tay vứt đại vào sọt rác nào đó ven đường, trông mà thấy…cũng tồi tội.
Thế Vinh có lẽ cũng nhìn ra vẻ dè dặt trong tôi. Nhưng thay vì dừng lại, cậu ta vẫn lặng lẽ lấy thêm đồ ăn, thức uống một cách tuỳ ý, để tôi cứ thong thả mà tận hưởng từng chút một.
Cách cậu ta quan tâm khiến tôi cứ ngỡ mình là một kẻ lữ khách sắp chết đói được vũ trụ phái riêng một ân nhân tới cứu trợ tận nơi.
Đương nhiên tôi vẫn không thể giấu niềm cảm kích trong lòng, thực sự có những món ăn thật lạ lùng mà tôi tưởng chừng cả đời chỉ có thể nhìn thấy trên Ti Vi, trà sữa cỡ to gần bằng cánh tay tôi, bánh kem ruốc phô mai…
“Vinh đưa Hạnh đi đâu nữa?” Tôi bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, mới nhận ra khung cảnh xung quanh đã dịu hẳn đi. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng của thiên nhiên, như thể mọi người đã rút đi hết, nhường lại không gian cho nắng sớm len lỏi qua kẽ lá.
“Xuống ghế đá” Thế Vinh đáp, vẻ mặt điềm nhiên như thể tin rằng tôi sẽ hiểu ngay được câu nói ngắn ngủi ấy.
“Ghế đá…nào?”
“Hừm, xuống rồi biết.” Có lẽ sợ tôi hỏi thêm, lần này cậu ta chủ động quay hẳn mặt lại, nói rõ từng chữ.
Tới nơi, quả thật ở đây chỉ có mấy cái ghế đá xếp đối diện với nhau đôi cái, bị ngăn cách bởi chiếc bàn cũng làm bằng đá nốt.
Nhưng tôi biết nơi này, nó chính là cái điểm dừng chân quen thuộc của “khách du lịch” mà tôi đã nhắc tới.
Không chỉ riêng tôi và Thế Vinh, chủ yếu là những đứa vừa kết thúc buổi khai giảng lớp 10 cũng rủ nhau tạt qua đây, như thể muốn tự thưởng cho mình một khoảnh khắc thư giãn đầu đời học trò mới.
Có lẽ cũng vì còn sớm, buổi lễ chỉ kéo dài tới chừng tám giờ, làm quen với lớp cũng kết thúc chóng vánh.
Chiêm ngưỡng cảnh tượng những cánh vải trắng phau đang lướt qua trên con đường của Hồ Yên Thắng đâm tôi không thể rời mắt, thì ra, những cô gái ấy, ai cũng dịu dàng, bay bổng, như thể đang chạm nhẹ vào một giấc mơ nữ sinh, muốn được khoe tà áo thướt tha của mình trong tuổi mới.
Ngay cả cặp đôi trông chẳng khác nào cô dâu chú rể giữa đời thường. Chàng trai với áo sơ mi sơ vin chỉnh tề, cô gái nép bên trong tà áo dài trắng, cả hai nắm tay, dựa vai nhau trên ghế đá, cùng nhìn những chiếc lá rơi khẽ xuống vỉa hè.