Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 5: Cảnh Hồ Yên Thắng
“…”
Tôi đoán là lại đàn đúm với lũ bạn đi xuống hồ Yên Thắng – một địa điểm mà sau mỗi giờ tan học, hầu như học sinh ai cũng tạt qua, như một thói quen chẳng ai dạy.
Ở đó có hồ nước rộng thênh thang nằm lặng yên, mặt hồ phản chiếu nền trời nhàn nhạt và vài vệt nắng cuối ngày. Bao quanh hồ là những hàng cây Phượng Vĩ, giờ chỉ còn sót lại vài bông đỏ lịm, khẽ lay động như chưa muốn rời cành.
Những bụi cỏ dại mọc dày sát vách đá, thấp thoáng đâu đó vài bông tím nhỏ nhoi chen lẫn trong màu xanh.
Đối diện với cảnh vật thiên nhiên ấy, là dãy hàng quán rạp vỉa hè, nơi bán nước mát, đồ chiên, đá bào, những thứ chẳng có gì đặc biệt nhưng lại trở thành điểm dừng chân quen thuộc của “khách du lịch”.
Họ đến, ngồi chen nhau trên những chiếc ghế đá, nói cười như thể sắp tan ra trong ánh hoàng hôn, rồi rời đi, để lại vỏ chai và tiếng cười vương vất giữa chiều muộn.
Đó cũng là con đường bà tôi đi mỗi sớm để xuống chợ Giữa, bán buôn.
Âm thanh động cơ nhỏ dần khi Thế Vinh phanh xe trước cổng, nhưng ánh mắt cậu không hướng vào nhà như thường lệ. Thứ đầu tiên cậu để tâm lại là tôi, đang đứng ngẩn ngơ bên cánh cổng, tay bám khung sắt đã tróc sơn.
Dưới ánh nắng ươm vàng, đồng phục mới trắng tinh khiến làn da rám nắng của Vinh càng nổi bật. Mái tóc hơi hất ngược ra sau do gió thổi tạo thành dáng vẻ vô tình.
Thoáng chốc, tôi nhận ra người con trai ấy không còn giống với dáng hình tôi từng dè chừng trong mảnh vườn đầy mùi cỏ hẹ của ngày trước.
“Lại đi đâu vậy?” Giọng cậu vang lên, không cao, không vồn vã, chỉ vừa đủ để tôi nghe thấy rõ.
Tôi hơi nhướn mày, đáp khẽ như đang thì thầm với chính mình. “Hạnh muốn hóng gió.”
Không còn khoảng cách nào cần giữ. Không lời xua đuổi nào cần buông ra nữa.
Có những lúc, sự thay đổi không đến từ hành động hay lời nói, mà chỉ là một khoảnh khắc đứng yên đủ lâu để nhận ra người ta đã khác.
Cậu ta quay mặt về phía trước và cắn môi như thể toan tính điều gì đó, trước khi vỗ tay lên yên xe. “Lên đây, tôi đưa Hạnh đi hóng gió”
Không hiểu sao, giọng của Thế Vinh lúc nào cũng mang theo một chút gì đó khiến người ta khó chịu, giống như đang trêu ngươi, hoặc nghe giống như một tay chơi. Thế nên khi cậu ấy lên tiếng, tôi thoạt nghĩ chắc lại đang giỡn.
“Hạnh chỉ cần đi bộ một lát, rồi về” tôi đáp, nhẹ nhưng dứt khoát, cũng là để thử xem cậu có thực sự nghiêm túc hay không.
“Muốn đi một mình để gặp biến thái hở?” Thế Vinh nói tỉnh bơ, làm tôi khựng lại. Không còn cách nào khác, tôi đành trèo lên xe, lặng lẽ ngồi sau lưng cậu.
Tôi cẩn thận buộc lại tà áo dài của mình để không bị vô tình mắc vào bánh xe, cũng giữ khoảng cách cho tới khi chỉ còn đầu gối chạm vào hông Vinh.
Thế nhưng khi cậu ấy vừa vặn tay lái, chiếc xe giật mạnh một cái rồi mới thực sự lao đi, khiến tôi không kịp phản ứng.