Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 42: #3 Thảm cảnh - Vết Nhơ
“Tránh xa Hạnh ra…!”
Tôi đưa hai tay lên chắn trước mặt, giọng cố gắng lớn nhưng vẫn run rẩy theo từng nhịp thở.
Anh Hướng siết lấy cánh tay tôi như nắm một cành hoa, không đau nhưng chắc nịch. Cái siết ấy không phải là vội vàng, mà là cố tình, như thể anh đã quyết sẽ không để tôi thoát.
Tôi không còn lựa chọn nào khác. Dùng hết sức tôi đá mạnh vào sườn anh. Anh Hướng khựng lại, gập người ôm lấy chỗ đau. Tôi không chờ thêm một giây nào, bật người khỏi giường như muốn thoát thân. Nhưng chỉ mới chạm chân xuống đất, tay tôi đã bị anh kéo giật ngược lại. Lực kéo quá mạnh khiến tôi ngã vật trở lên giường, toàn thân chao đảo, chưa kịp định thần.
“N-Này…Anh chỉ muốn chỉ muốn nhìn em một chút thôi mà…”Giọng anh Hướng nghẹn lại, như bị bóp nghẹt giữa cổ họng.
Anh nghiến răng, cố ghìm cả tay lẫn chân tôi lại bằng sức lực của người đang mất kiểm soát.
“Anh điên rồi hả…?! Á!”Tôi rùng mình, thảng thốt khi nhận ra bàn tay mình bị kéo xuống, ép chặt vào nơi riêng tư trên cơ thể anh Hướng.
Khoảnh khắc ấy như đứng yên lại. Tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt anh đỏ bừng vì kích động, ánh mắt lạc đi vì thứ ham muốn điên cuồng không còn che giấu. Và rồi, không phải vì sợ, mà vì kinh tởm đến tận cùng, tôi đã bật khóc. Như thể tất cả những điều tôi từng cố tin, từng muốn nghĩ tốt về anh…đều vừa bị xé nát.
Những giọt nước mắt rơi xuống không vì yếu đuối, mà vì tôi đã chạm đến ngưỡng không còn chịu đựng nổi nữa.
Lúc này, ánh mắt anh Hướng mới khựng lại. Như thể vừa bừng tỉnh khỏi một cơn mê. Anh mở to mắt, tay hơi buông lơi, rồi dần dần rụt lại hoàn toàn.
…
“Thưa dì, cháu về đây.”
Anh Hướng gạt chân chống, quay đầu xe rồi rời đi ngay, không buồn ngoái nhìn. Dáng lưng anh khuất dần sau khúc cua, để lại phía sau chỉ còn ánh mắt tôi lặng lẽ né tránh.
Tố Như vừa tỉnh dậy, lết ra khỏi phòng với dáng vẻ tả tơi, mái tóc rối xù, chiếc áo ngủ xộc xệch. Con bé vừa thò tay vào trong áo gãi bụng, vừa chậm rãi tiến đến chỗ dì Mai đang ngồi.
“Tên đó về rồi à mẹ?”Như nhướn mày, liếc nhìn cánh cổng rồi quay lại nhìn mẹ nó, giọng lơ đãng nhưng lộ rõ vẻ khó chịu. “Lần sau mẹ đừng mời anh ta đến nữa. Bị trộm tiền một lần còn chưa chừa hả?”
“Biết sao giờ…Cùng là một nhà, một nòi, chẳng lẽ lại từ chối nó.”Dì Mai thở dài, giọng buông lơi như thể đã nghe câu đó rất nhiều lần, rồi lững thững quay vào nhà.
“Hai đứa chuẩn bị đi học đi, trễ giờ bây giờ.”
Tố Như vừa làu bàu vừa quay người lại thì vô tình bắt gặp vẻ mặt đờ đẫn của tôi. Thường ngày, mặt tôi có nhăn nhó như khỉ ăn ớt thì con bé cũng chẳng mảy may để ý, nhưng lần này, khi thấy tôi đứng thẫn ra, mặt tái đi không còn giọt máu, ánh mắt nó liền đanh lại rồi tiến đến gần.
“Này, chị không định đi học à?”Như nghiêng đầu, liếc tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi hất cằm, giọng nửa cợt nửa khó chịu. “Tự dưng biểu cảm nhìn như bị cướp sổ gạo vậy?”
Tôi khẽ mấp máy môi. “Anh…Hướng…”
Hai chữ đó vừa thoát ra khỏi miệng, Tố Như lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc đến nỗi tôi chưa từng thấy con bé phản ứng như vậy trước đây. Dù tôi không nói thêm câu nào, ánh nhìn của tôi đã khiến nó hiểu ra điều gì đó.
“Anh Hướng, thằng đó làm sao?”Giọng Tố Như bắt đầu hạ thấp, nhưng có gì đó đang dồn lại phía sau.
Tôi không trả lời, chỉ mím môi, lặng lẽ quay đi vì không lường trước được phản ứng của Như.
“Nó làm gì chị đúng không?” Như hỏi lại, lần này không giấu được vẻ nghiêm túc.
Thấy tôi vẫn cắn răng im lặng, Tố Như lập tức giựt tay tôi, kéo thẳng lên tầng. Có lẽ con bé nghĩ, chỉ khi ở một nơi kín đáo hơn thì tôi mới chịu nói ra.
“Hôm qua nó lên phòng chị đúng không?”
Con bé đóng cửa lại, quay sang hỏi ngay.
“…Ừ, ảnh nói là không ngủ được.”Tôi cúi đầu, giọng nhỏ dần dưới sức nặng của bầu không khí trong căn phòng.
“Không ngủ được thì mắc mớ gì phải mò lên phòng chị?”Tố Như nhíu mày, giọng bắt đầu cao lên vì tức. “Chị không biết đường đuổi anh ta đi hả? Không thấy phiền sao?”
“…Chị không nỡ”
“Nỡ nỡ cái đầu chị!”Tố Như quát khẽ, ánh mắt lộ rõ vẻ giận dữ. “Chị ngu như con bò non nên nó mới nhắm vào chị đấy!”
Con bé liếc sang chỗ khác, như đang tự hình dung lại cảnh tượng tối qua. Rồi nó lại quay sang tôi, lần này giọng thấp xuống.
“Không cần nói thì tôi cũng đoán được anh ta làm gì chị.”
Nó bước tới, bỗng dưng vén mép áo tôi lên.
“Có bị thương chỗ nào không?”
“K-không…”Tôi lúng túng trả lời, không quen với việc Như hỏi han kiểu này. “Chị có phản kháng nên…ảnh cũng thôi.”
Biểu cảm của Tố Như dịu đi đôi chút. Tôi thấy hơi có lỗi vì cảm giác như mình đang làm phiền con bé. Và thế là vội lên tiếng trấn an.
“Em đừng lo…toàn mấy chuyện tào lao thôi mà.”
“Tào lao mà cái mặt chị như bị cán qua bởi cái lu vậy hả?” Tố Như ngoắt lại, liếc tôi lần nữa.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tôi lúc này, nó cũng không nói thêm gì nữa. Chắc con bé không muốn đôi co khi đã thấy tôi buồn xìu như tàu lá.