Nhài Lạc Mùa | Sẻ Ngậm Bút - Chương 40: #2 Thảm cảnh - Tình cũ
Tôi cứ ngỡ mình còn đang trong giấc ngủ mơ hồ, nên lại nhắm chặt mắt thêm lần nữa, cố gắng trốn khỏi cái cảnh tượng vừa loáng thoáng hiện ra. Trong lòng hơi bối rối nhưng vẫn tự trấn an chắc là mình nhìn nhầm. Thế mà đâu ra một giọng quen thuộc, cất lên giữa không khí tĩnh lặng ban đêm.
“Hạnh? Là…là anh Hướng đây”
Trong khoảnh khắc ấy, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu không phải là anh Hướng, mà là mấy chuyện ma quỷ bà nội từng kể. Chuyện những con ma vất vưởng hay gọi tên người sống giữa đêm khuya, giọng thì y như thật.
Với cả tôi không tin anh Hướng lại thức giấc vào giờ này, càng không tin nổi vào thứ mình đang nghe nên chỉ biết nằm im thin thít. Không dám cựa quậy, không dám mở mắt, tim như đánh trống dồn dập trong lồng ngực.
Tiếng gọi “Hạnh ơi” lại cất lên, nghe như gần hơn lần trước. Lần này, tôi đã chắc mình đoán chẳng sai, đó không phải người. Không nghe gọi nữa, nhưng cảm giác cái bóng ấy, hình như đang tiến dần về phía tôi.
Tôi cố nín thở, ép mình nằm bất động như đã ngủ sâu. Rồi bất chợt một tiếng “soạt” khe khẽ vang lên bên cạnh. Ngay sau đó, có thứ gì đó chạm nhẹ lên má tôi.
Tôi không thể ép mình giả vờ ngủ thêm được nữa. Cảm giác sợ hãi dâng lên như nước vỡ bờ, tôi hoảng hốt choàng mở mắt, vội nghiêng đầu về phía tôi chắc chắn vừa có ai đó hiện diện.
Nhưng không may, tầm nhìn trước mặt chỉ là một khoảng tối mịt mùng, như thể có thứ gì đó đã phủ kín mắt tôi. Càng không nhìn thấy gì, nỗi sợ càng trào lên nghẹn ngực. Tôi đưa tay lần mò chỗ bật đèn trong khi thậm chí cơ thể còn chưa kịp vững.
Ngay khoảnh khắc tôi chống tay để bật dậy, một bàn tay bất ngờ siết lấy cổ tay khiến người tôi lại trượt xuống giường một lần nữa.
Vốn định hét lên thì giọng nói quen thuộc đó lại vang lên.
“Hạnh, là anh…anh Hướng!”Giọng anh không bình tĩnh hơn tôi là mấy, như thể chính anh cũng sợ tôi hét toáng lên giữa đêm. “Anh tưởng…em ngủ rồi?”
Ngay khi dứt lời, anh với tay bật công tắc đèn. Ánh sáng mờ vàng đổ xuống căn phòng, và gương mặt anh hiện ra ngay trước mắt tôi, dáng vẻ vụng về đến tội.
Nhưng tôi chẳng để tâm đến điều đó. Điều tôi để tâm là việc tại sao anh lại đứng đó, ngay bên cạnh tôi vào thời điểm này.
“Hạnh phải hỏi anh câu đó mới đúng chứ…” Tôi nhìn anh, vẫn chưa hết sửng sốt.
“À…chỉ là anh không ngủ được.”
Câu trả lời từ anh Hướng nghe gượng gạo thấy rõ.
Tôi nghiêng đầu, ánh mắt lướt xuống cổ tay mình, nơi vẫn còn hằn vết đỏ nhạt do cú nắm ban nãy.
“Vậy…anh kiếm Hạnh có chuyện gì?”
Tôi hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi chỗ vừa bị chạm đến.
Anh ngập ngừng một chút, rồi nhỏ giọng.
“Anh chỉ…muốn nói chuyện với em một chút thôi.”
Tôi không tin lắm. Câu trả lời nhẹ như gió thoảng trong đêm, nhưng ánh mắt anh khi ấy như có gì đó chao đảo, không rõ có phải là đang giấu điều gì phía sau
Dù vậy, tôi vẫn không hỏi thêm. Chẳng hiểu sao tôi chỉ thấy thứ đang lớn dần lên trong lòng mình, không phải là sự quan tâm, mà là đề phòng.
Hơn nữa, việc bắt tôi đột ngột tỉnh dậy vào giờ này chỉ để trò chuyện chẳng phải có phần vô ý hay sao? Nếu không vì nể anh Hướng là người thân quen, chắc tôi đã không ngần ngại mà đuổi anh ra khỏi phòng từ lâu rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng phải có chuyện khiến anh khó xử lắm thì mới liều đến tìm tôi vào lúc đêm hôm thế này.
Tôi chẳng biết nên làm gì ngoài việc ôm chặt chiếc gối vào lòng, cố che đi bộ đồ ngủ hơi mỏng và có phần hở hang, nhất là khi không mặc áo lót bên trong. Cũng đành co chân lại, thu mình một chút để nhường chỗ cho anh ngồi bên mép giường.
“Có lẽ…em đã nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và dì Mai” Anh Hướng cúi đầu “Về việc người yêu cũ của anh”
“Vâng…”
Tôi hơi nheo mày, không giấu được vẻ ngần ngại. Thực lòng thì tôi chẳng mấy hứng thú với câu chuyện đó, càng không muốn nghe nó vào lúc đêm khuya, trong hoàn cảnh này.
“Thật lòng mà nói…”
Anh ngập ngừng, im lặng một chốc như đang sắp xếp lại suy nghĩ, rồi khẽ xoay sang nhìn tôi, ánh mắt có phần mơ hồ, có phần tha thiết.
“Nhìn em…anh lại nhớ đến cô ấy.”
Lần này, vẻ mặt đanh lại của tôi không khiến anh Hướng chùn bước. Ngược lại, anh vẫn đều giọng, như thể cố tình muốn dồn tôi vào thế khó xử, hoặc tệ hơn là khiến tôi phải lắng nghe dù không muốn đi chăng nữa.
“Khuôn mặt em, nụ cười của em, và cả cái cách em vui vẻ chào đón khi chẳng biết gì về con người anh nữa”
Tôi muốn lên tiếng bảo anh đừng nói nữa. Có điều gì đó trong giọng điệu ấy, những lời ấy cứ trôi qua tai tôi một cách nặng nề, chẳng có câu nào tôi thực sự lọt tai tôi. Nhưng anh vẫn không dừng lại, thậm chí còn vừa nói vừa nghiêng người lại gần, từng chút, từng chút một, khiến không khí quanh tôi như đặc quánh lại.
“Em biết không? Anh đã rất hối hận…khi vô tình làm cô ấy tổn thương.”Giọng anh trầm xuống. Ánh mắt đang trượt qua vai tôi bỗng xoáy thẳng vào mắt tôi.
“Và khoảnh khắc nhìn thấy em, Hạnh à…anh cứ ngỡ là cô ấy đang đứng ngay trước mặt mình.”
“Như chưa từng rời xa anh. Như thể…mọi chuyện mới chỉ xảy ra vào hôm qua vậy.”
“Như thể em chính là cô ấy. Như thể ông Trời đã cho anh một cơ hội để làm lại.”
…